Lý Kinh Trọc nhón chân quay lại lầu hai trở về phòng "Triệu Cát", thông báo: "Có một người mặc áo ba lỗ tên anh Nham tìm anh kìa." 
Liễu Tức Phong gật: "Tôi biết rồi." 
Lý Kinh Trọc nói: "Anh ta cầm tấm ảnh của anh chụp nhiều năm trước, là mười năm hay tám năm?" 
Liễu Tức Phong đáp: "Mười một năm trước." 
Lý Kinh Trọc nói: "Năm anh mười tám tuổi." 
Liễu Tức Phong: "Tính toán nhanh thật. Đó là ảnh tôi đến tiệm chụp nhân dịp thành niên. Mười tám năm đầu đời, sinh nhật mỗi năm tôi đều đến cùng một tiệm ảnh chụp hình." 
Đây là lần đầu tiên Liễu Tức Phong kể một dữ kiện nghe rất có khả năng là chuyện thật, về quá khứ của hắn. 
Lý Kinh Trọc cười chế nhạo: "Hóa ra anh không phải thần tiên từ trong tranh vẽ bước ra." 
Liễu Tức Phong cũng cười, chùm hoa cẩm quỳ trên đỉnh đầu rung rinh theo: "Không phải cậu vẫn luôn chờ đến thời khắc này sao? Tôi diễn vất vả như thế, xem thấy vui không?" 
Lý Kinh Trọc lắc đầu: "Vẫn chưa vui đến cùng. Vốn tôi định đòi anh bức tranh cũ nữa cơ. Nếu anh từ tranh bước ra, thế có phải chỉ còn lại một tờ giấy trắng có độc con dấu thôi không? Tôi mà thật sự đòi anh một bức tranh không có người, anh lấy gì đưa?" 
Liễu Tức Phong đắc ý: "Tôi sớm đoán được rồi, nếu hôm nay bình an trở về nhà sẽ đưa cho cậu." 
Lý Kinh Trọc không biết hắn định làm gì, chiếu theo tính tình của Liễu Tức Phong, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-anh-binh-minh/2521070/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.