Lý Kinh Trọc đứng bên rìa cửa sổ gác mái kéo tay Liễu Tức Phong.
"Lần đầu tiên trong đời tôi phải chạy trốn đấy, gặp người tới bệnh viện gây rối cũng chưa bao giờ phải trèo lên tận mái nhà." Lý Kinh Trọc nắm được tay Liễu Tức Phong đã cảm thấy hơi yên tâm nên mới nói những lời như sống sót qua kiếp nạn như thế, còn mỉm cười một cái.
Nháy mắt tiếp theo, thân thể Liễu Tức Phong bất ngờ lảo đảo ngửa ra sau!
Hai tay anh bất giác nắm chặt, mỗi một tấc cơ bắp đều căng lên ra sức chống cự lực kéo kia.
Lý Kinh Trọc trông thấy Tào Sâm Nham đã tóm được tóc Liễu Tức Phong giật mạnh. Anh sợ kéo đau hắn nhưng lại không dám buông tay ra, chỉ có thể giữ thế giằng co. Tào Sâm Nham lại không sợ Liễu Tức Phong đau đớn gì, gã không có điểm tựa, vừa khó khăn giữ thăng bằng vừa cố gắng kéo người về phía mình.
Bỗng nhiên tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ nơi xa, Tào Sâm Nham mắng một tiếng mẹ nó, sức lực trên tay lớn hơn nữa: "Liễu Tức Phong, nếu còn mặt mũi thì đừng chạy."
Ánh mắt Liễu Tức Phong dường như hơi hoảng hốt, ngón tay dần buông lỏng.
"Anh đang nghĩ cái gì thế?" Lý Kinh Trọc quát, nắm chặt cổ tay Liễu Tức Phong hơn nữa.
Lúc này hắn mới bừng tỉnh, ánh mắt kiên định lên, đột nhiên thấy bên tủ kính gác một cái lưỡi liềm. Lý Kinh Trọc cũng nhìn thấy, không chút do dự gỡ liềm xuống đưa qua.
Lưỡi liềm vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-anh-binh-minh/2521068/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.