Trước khi vào học, Lý Kinh Trọc gọi điện thoại đến cửa hàng hoa quen thuộc đặt một bó hoa, yêu cầu nhất định phải có hai ba đóa tú cầu cỡ đại màu hồng nhạt, phần còn lại nhân viên cửa hàng cứ kết hợp tùy ý, cho dù thế nào bó hoa kia cũng phải thật lớn, thật đẹp, thật hoành tráng, còn phải dùng loại giấy gói và nơ lụa độc đáo nhất, kèm một tấm card tinh xảo nhất, cuối cùng đưa đến văn phòng của mẹ mình để toàn bộ đồng nghiệp của bà ấy trầm trồ hâm mộ.
Kết thúc lớp học, anh phát hiện có cuộc gọi nhỡ của mẹ, bèn gọi lại một cuộc khác.
Mẹ anh oán trách ở đầu bên kia: "Ba con đúng là đồ không biết lãng mạn. Mẹ chỉ nhận được mỗi hoa của con, chả thấy hoa của lão đâu cả, hôm nay không phải Thất Tịch sao?"
Lời này rất khó tiếp, đơm vào không khéo sẽ lập tức phát triển thành mâu thuẫn gia đình, Lý Kinh Trọc vừa suy nghĩ lát nữa phải gọi điện thoại nhắc ba mình một chút, vừa nói với mẹ: "Không chừng chiều nay ba lại ôm hoa đến đón mẹ tan làm, sau đó đưa mẹ đi nhà hàng xoay ăn bữa tối thì sao."
Trong lòng bà Lý dịu đi, ngoài miệng vẫn nói: "Chả tin được đâu, mẹ còn không biết lão à? Hơn hai mươi năm nay chưa bao giờ biết lãng mạn là gì. May mà con giống mẹ đấy." Lại hỏi thăm, "Con ở quê thế nào rồi? Đón sinh nhật một mình?"
Lý Kinh Trọc trả lời: "Cũng tốt ạ, có bạn ở cùng."
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-anh-binh-minh/2521014/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.