Vùng này xưa nay chẳng mấy khi vang lên tiếng còi xe cảnh sát, nếu có thì cũng là từ TV của nhà nào đó vọng ra đường. Một chiếc ô tô và hai mô tô cảnh sát phải khó khăn lắm mới chen chúc được vào con đường quê đầy đất bùn, một đám hàng xóm chạy ra hóng hớt xem nhà họ Lý xảy ra chuyện gì làm bọn họ suýt nữa thì không lách chân vào nhà nổi.
Liễu Tức Phong dẫn cảnh sát vào nhà, thuật lại tình huống một lần nữa đồng thời giao ra những mẩu băng dán và vải bố xé từ trên mặt mình.
Cảnh sát xem xét toàn bộ căn nhà một lần, không phát hiện ra người nào, Liễu Tức Phong cũng được xác nhận là không có việc gì, vì thế cảnh sát chuyển qua hỏi có bị mất thứ gì không, bởi vì nơi này hoàn toàn không giống một ngôi nhà nông thôn bình thường, đồ đạc cổ quái hiếm lạ quá nhiều. Liễu Tức Phong đi theo một vị cảnh sát xem xét lại phòng ốc một lần nữa, nhưng chính hắn cũng không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu món đồ vật, chỉ có thể kể mài mại hình như không bị mất thứ gì cả.
Người trong nhà không sao, đồ đạc không bị mất, cũng không phát hiện ra người hoặc dấu vết khả nghi, vật chứng duy nhất chỉ là mấy miếng băng dán cường lực và một miếng vải rách.
Cảnh sát lại đề nghị Liễu Tức Phong thuật lại sự việc một lần nữa, hắn đã kể đi kể lại mấy lần, kể đến mức chính mình cũng phải hoài nghi tính chân thực của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-anh-binh-minh/2521016/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.