Ngày hôm sau, Khâu Kính Hựu là người thức dậy trước.
Hắn căn dặn đám Hầu gái trong nhà chuẩn bị một số thứ, rồi lại nằm chống tay trên giường, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của Đới Hạnh San.
Bây giờ, có lẽ chỉ khi cô ngủ.
Khâu Kính Hựu mới có thể nhìn thấy vẻ đẹp dịu dàng của Đới Hạnh San.
Mà hắn luôn tự huyễn hoặc rằng, nó chỉ dành riêng cho một mình hắn.
Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm, xuyên qua tấm rèm cửa bằng lụa, yếu ớt chiếu vào trong phòng.
Đó cũng là lúc Đới Hạnh San ở trên giường từ từ thức giấc.
Biết là cho dù cô có mở mắt, thì cũng không thể nhìn thấy Khâu Kính Hựu.
Nên hắn mới chủ động lên tiếng trước, để đánh động cho Đới Hạnh San biết rằng hắn vẫn ở đây, ngay bên cạnh cô.
- Em dậy rồi à! Ngồi dậy đi. Tôi giúp em chải tóc.
Dứt lời, Khâu Kính Hựu cũng chậm rãi ngồi dậy trên giường.
Mặc dù có chút ngạc nhiên đối với lời đề nghị của hắn.
Nhưng Đới Hạnh San cũng không nói gì, mà chỉ ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Khâu Kính Hựu.
Hắn bây giờ mới ra hiệu cho đàn em, để Hầu gái mang một vài chiếc khay nhỏ, tiến vào bên trong phòng ngủ.
Cả đêm hôm qua, ngay cả khi Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San đi ngủ rồi, đám đàn em của hắn vẫn thay phiên nhau túc trực ở trong phòng.
Một phần vì Khâu Kính Hựu bây giờ đang tạm thời bị liệt hai chân, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3467078/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.