Chương trước
Chương sau
Nghe ông ta nhắc đến tên của Khâu Kính Hựu.

Cô lập tức bị dọa cho giật mình, sợ hãi.

Nhưng điều mà Đới Hạnh San lo sợ lúc này, không phải là chuyện mình có dính líu đến chiếc đồng hồ kia.

Mà là chuyện có lẽ Khâu Kính Hựu đã biết, chuyện cô và Đường Khắc Phong ở đây.

Lúc trước, Đới Hạnh San đã từng nhìn thấy Thất Đằng đến biệt thự, tìm gặp Khâu Kính Hựu vài lần.

Có thể Khâu Kính Hựu đã sớm biết, cô và Đường Khắc Phong ở đây.

Cái chuyện hắn nói, Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong có liên quan, đến chuyện chiếc đồng hồ bị mất.

Chẳng qua chỉ là một cái cớ, để Khâu Kính Hựu cho Thất Đằng bắt cô, và Đường Khắc Phong trở về mà thôi.

Nhưng cái lý do này quá đỗi hợp lý.

Buộc lòng Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong, không thể không đi theo Thất Đằng.

Đường Khắc Phong nhìn đám người mặc Cảnh phục, cơn giận bỗng chốc sinh sôi trong lòng.

Khiến cậu ta nhịn không được, mà phải cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm.

Đường Khắc Phong đi theo Khâu Kính Hựu, từ lúc Đới Hạnh San còn chưa xuất hiện, trong biệt thự của Thiếu gia nhà cậu ta.

Đường Khắc Phong thừa biết, cái danh Cục trưởng Cục Cảnh sát này của Thất Đằng, chẳng qua chỉ dùng để thị uy với người ngoài thôi.

Trên thực tế, Thất Đằng có khác gì một con chó, bên cạnh Khâu Kính Hựu đâu.

Khâu Kính Hựu không trực tiếp đến đây.

Cũng không kêu Hàm Minh đến đón Đường Khắc Phong và Đới Hạnh San.

Mà lại để Thất Đằng đến cướp người từ trong tay Chu Thời Cảnh.

Chẳng qua là để tránh người ngoài dị nghị, rằng hắn đang để ý đến con gái của kẻ, đã cho người giết hại mẹ ruột của mình mà thôi.

Đới Hạnh San cắn nhẹ môi dưới, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Đường Khắc Phong.

Biết bản thân không thể trốn tránh được nữa, cô đành phải xuôi theo ý của Thất Đằng.

Nhưng khi Đới Hạnh San vừa bước lên trước một bước, thì đã Đường Khắc Phong nắm tay giữ lại.

Cô quay lại nhìn cậu ta, chỉ thấy Đường Khắc Phong ra sức lắc đầu.

Ánh mắt của Đường Khắc Phong như đang muốn nói với Đới Hạnh San rằng, đừng đi theo đám người Thất Đằng.

Thất Đằng trông thấy bộ dạng lề mề, chậm chạp của hai người bọn họ.

Biết rõ là Đường Khắc Phong không muốn trở về, càng không muốn để Đới Hạnh San, về bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Thật lòng, ông ta cũng không muốn ép uổng hai con người này đâu.

Nhưng nếu Thất Đằng tay không trở về.

Khâu Kính Hựu chắc chắn sẽ không tha cho ông ta.

Thất Đằng chắp hai tay phía trước, nghiêm giọng nhắc nhở Đường Khắc Phong.

- Sao vậy? Cậu Đường đây định chống đối người thi hành công vụ sao?

Gần đây, có khá nhiều chuyện xảy ra, khiến Chu Thời Cảnh không khỏi hoài nghi, về con người của Đới Hạnh San.

Nhưng sau nhiều ngày đấu tranh tư tưởng, đến cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn, tin tưởng cô không phải người xấu.

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Chu Thời Cảnh vội lên tiếng hoà giải.

- Được rồi! Dù sao vị Cảnh sát đây, cũng chỉ là đang làm tốt phận sự của mình. Chúng ta đừng làm khó ngài ấy nữa.

- Bây giờ, tôi sẽ cùng mọi người đến đồn Cảnh sát. Tôi tin hai người không có liên quan, đến chuyện Khâu Thiếu gia bị mất đồ.

Thất Đằng ra hiệu cho cấp dưới mở cửa xe phía sau, rồi lại nói với Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong.

- Để cho chúng ta đều không cảm thấy khó xử. Mời cô cậu ngồi chung xe với tôi.

Sau khi đã được Chu Thời Cảnh khuyên nhủ.

Đới Hạnh San vẫn thấy khuôn mặt của Đường Khắc Phong, vô cùng khó chịu.

Dường như vẫn không có ý định, theo đám người Thất Đằng về đồn Cảnh sát.

Cô vươn tay nắm lấy cổ tay của cậu ta, nhẹ nhàng lắc đầu như muốn xoa dịu, sự tức giận trong lòng Đường Khắc Phong lúc này.

- Bỏ đi anh.

Đới Hạnh San đã nói như vậy.

Đường Khắc Phong cho dù rất không cùng cô muốn trở về.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Chỉ đành miễn cưỡng cùng Đới Hạnh San, ngồi vào trong xe công vụ của Cảnh sát.

Sau khi Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong đã ổn định chỗ ngồi trong xe.

Thất Đằng nhìn lướt qua Chu Thời Cảnh một cái, rồi mới mở cửa ngồi vào vị trí ghế phụ, thuận tay đóng cửa xe lại.

Khi xe của Cảnh sát vừa lăn bánh ra khỏi cổng bệnh viện.

Chu Thời Cảnh cũng nhanh chóng ngồi vào trong xe riêng của mình.

Để Tài xế khởi động xe đuổi theo bọn họ.

Trong xe Cảnh sát lúc này, không khí vô cùng căng thẳng.

Đới Hạnh San nhìn Đường Khắc Phong.

Lại chỉ thấy cậu ta nhìn Thất Đằng bằng cặp mắt rực lửa.

Giống như muốn ăn tươi, nuốt sống ông ta.

Không gian yên tĩnh bỗng chốc bị phá vỡ, khi Đường Khắc Phong bất ngờ lên tiếng chất vấn Thất Đằng.

- Thiếu gia kêu ông đến đón chúng tôi?

Ông ta không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt đáp.

- Nếu như cậu đã biết là chỉ thị của Khâu Thiếu gia, thì việc gì phải làm khó tôi?

- Cơ mà... tôi dám chắc Khâu Thiếu gia không thích, có sự xuất hiện của Chu Thời Cảnh, ở trong biệt thự của cậu ấy đâu.

- Tôi khuyên cô cậu nên sớm cắt đuôi Chu Thời Cảnh đi.

Đường Khắc Phong biết rõ, Thất Đằng sẽ không bao giờ chịu thả Đới Hạnh San và cậu ta ra.

Nói nhiều với ông ta cũng chỉ tốn nước miếng mà thôi.

Cho nên, Đường Khắc Phong bèn nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai Đới Hạnh San.

- Em có muốn bỏ trốn cùng anh không? Một lát nữa, khi xe chạy đến trước Cục Cảnh sát, thì chúng ta sẽ cùng nhau chạy, có được không?

Cô chỉ mới tỏ thái độ ngạc nhiên, trước đề nghị của Đường Khắc Phong.

Còn chưa kịp trả lời, thì tự nhiên lại nghe thấy Thất Đằng một lần nữa lên tiếng nói.

- Phải rồi! Khâu Thiếu gia có kêu tôi chuyển lời cho cô đấy, cô Đới. Cậu ấy nói rằng, nếu như cô không chịu trở về, thì chờ mà nhận xác người nhà của cô.

Lời đe dọa này, tuy Đới Hạnh San không trực tiếp, nghe chính miệng Khâu Kính Hựu nói ra.

Nhưng nó vẫn đủ để khiến cô sợ đến phát run.

Nghe thấy Thất Đằng nói những lời kia, như đang cố tình muốn đánh vào điểm yếu chí mạng của Đới Hạnh San.

Khiến Đường Khắc Phong không tránh khỏi phẫn nộ.

Quay lại nhìn Đới Hạnh San, đã thấy khuôn mặt của cô tái xanh vì sợ.

Đôi bàn tay đặt ở nơi bắp đùi run rẩy bấu chặt lấy nhau.

Khiến Đường Khắc Phong thấy mà không khỏi đau lòng, vội vàng dỗ dành cô.

- Hạnh San, đừng nghe lời ông ta nói. Anh bảo rồi, cho dù bây giờ em trở về, Thiếu gia cũng sẽ không bỏ qua cho ba mẹ em đâu.

Viền mắt Đới Hạnh San đỏ hoe, hơi thở cũng giống như có thứ gì đó kìm hãm, khiến cho việc hấp thụ dưỡng khí cũng trở nên khó khăn.

Cuối cùng, cô vẫn không thể vượt qua được rào cản, là mạng sống của những người mà Đới Hạnh San yêu thương.

Cô khẽ chớp mắt, như muốn kìm hãm tuyến lệ nơi khoé mắt, nhỏ giọng trả lời Đường Khắc Phong.

- Một lát nữa... anh hãy nhờ Thời Cảnh đưa anh rời khỏi. Em sẽ một mình về gặp Thiếu gia.

Nghe câu trả lời của Đới Hạnh San, khuôn mặt Đường Khắc Phong lập tức nhăn nhó.

Vừa bực bội, lại vừa bất lực trước sự mềm yếu của cô.

- Em có bị ngốc không đấy Hạnh San? Rõ ràng biết chỗ đó là chỗ chết, sao em còn cố chấp muốn quay lại?

Lần này, Đới Hạnh San nhìn thẳng vào mắt Đường Khắc Phong, cứng rắn đáp.

- Vậy nếu như anh là em, anh có dám đem tính mạng của người thân mình ra đánh cược không?

- Như vậy là bất hiếu... bất hiếu đấy. Anh có biết không hả?

Biết là không thể khuyên nhủ được cô.

Cũng cảm thấy lời mà Đới Hạnh San nói có phần đúng.

Đường Khắc Phong bất lực dựa vào thành ghế, nặng nề nhả ra vài từ.

- Vậy anh sẽ trở về cùng với em.

Nhưng Đới Hạnh San lại không đồng ý. với quyết định này của cậu ta, nên vội bác bỏ.

- Không, anh không thể trở về cùng em. Cho dù Thiếu gia có tức giận đến mức nào, thì cũng sẽ không lấy mạng của em.

- Nhưng anh thì khác. Bây giờ, anh mà trở về. Thiếu gia rất có thể sẽ giết anh để hả giận.

Đường Khắc Phong không giống cô.

Cậu ta không có người thân, Khâu Kính Hựu sẽ chẳng thể uy hiếp được cậu ta.

Thái độ của Đường Khắc Phong có vẻ cũng rất cứng rắn.

Nhất quyết muốn theo Đới Hạnh San trở về.

- Chúng ta... hoặc là cùng nhau bỏ trốn, hoặc là cùng trở về. Anh sẽ không bao giờ để em về đó chịu tội một mình.

Cảm thấy không thể thuyết phục được Đường Khắc Phong, cô cũng chỉ đành bất lực mà từ bỏ.

...

Về đến Cục Cảnh sát, Thất Đằng cũng diễn một màn lấy lời khai của Đường Khắc Phong và Đới Hạnh San.

Chỉ với một mục đích đó là qua mặt Chu Thời Cảnh.

Bởi vì, Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong không phạm tội nghiêm trọng, cũng không cản trở người thi hành công vụ.

Nên theo lý mà nói, Cảnh sát không có quyền tạm giam hai người bọn họ.

Lúc ba người ra tới bên ngoài Cục Cảnh sát.

Đới Hạnh San ngập ngừng một chút, rồi vẫn phải nói với Chu Thời Cảnh lời này.

- À... bây giờ, em với anh Phong có chuyện cần làm. Anh đi về đi. Không cần đi theo bọn em đâu.

Lần này tạm biệt tại đây, cũng không biết khi nào cô mới lại có cơ hội, được gặp Chu Thời Cảnh nữa.

Nghe Đới Hạnh San nói, Chu Thời Cảnh có chút nghi hoặc mà hỏi lại.

- Em với cậu Đường muốn đi đâu? Để tôi đưa hai người đi.

Cô khẽ lắc đầu từ chối.

- Không cần đâu. Chỗ này anh đi cùng không tiện cho lắm! Với lại, mấy ngày nay anh ở trong bệnh viện, phụ em chăm sóc cho anh Phong chắc cũng mệt rồi. Anh tranh thủ về nghỉ ngơi đi.

Đới Hạnh San đã nói không tiện để anh ta đi cùng.

Chu Thời Cảnh cũng không miễn cưỡng cô.

Biết Đới Hạnh San trong người không có tiền.

Anh ta còn chu đáo đưa cho cô vài trăm tệ để cô đi taxi, rồi mới lên xe rời khỏi.

Đợi Chu Thời Cảnh đi khuất, Thất Đằng mới lái xe riêng của ông ta, từ trong bãi đỗ xe của Cục Cảnh sát ra ngoài.

Để đưa Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong, về giao nộp cho Khâu Kính Hựu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.