Đêm đến, ngoài trời nổi gió lớn.
Đới Hạnh San đứng trước lan can lầu trên, trong khu phục hồi tích cực của bệnh viện, lặng lẽ nhìn lên bầu trời bao phủ bởi một màu đen u ám.
Từng cơn gió nhẹ lay động mái tóc dài của cô, khiến đôi vai gầy ẩn sau lớp áo mỏng, cũng không chịu nổi sức gió mà khẽ run lên.
Chu Thời Cảnh thấy bộ đồ Hầu gái của Đới Hạnh San đã bị bẩn, sau khi chạy trốn khỏi bọn bắt cóc.
Nên vài ngày trước đã chu đáo, mua cho cô mấy bộ đồ mới.
Đới Hạnh San lặng lẽ đứng nhìn trời, nhìn đất.
Nhưng trong lòng lại đang nghĩ ngợi, về những lời mà Đường Khắc Phong nói.
Có thể Đường Khắc Phong nói đúng.
Khâu Kính Hựu căm hận gia đình cô như vậy.
Cho dù Đới Hạnh San có ngoan ngoãn phục tùng, theo mọi mệnh lệnh của hắn.
Thì khi hắn cảm thấy không vui, vẫn sẽ trút giận lên người ba mẹ cô.
Nhưng nếu như cố tình đem tính mạng của ba mẹ cô ra để đánh cược, thì Đới Hạnh San có khác gì một đứa con gái bất hiếu?
Hiện tại, hai nguồn tư tưởng trong cô đang đấu tranh dữ dội với nhau.
Một nửa muốn trở về bên cạnh Khâu Kính Hựu.
Nửa còn lại thì kêu Đới Hạnh San hãy chạy đến một nơi thật xa, đừng bao giờ để hắn tìm được cô nữa.
Chu Thời Cảnh không biết đã đến, đứng phía sau lưng Đới Hạnh San từ lúc nào.
Anh ta lại ân cần, dùng chiếc áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhanh-hong-cho-ac-quy/3466981/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.