Chương trước
Chương sau
Càng nghe Duy Phương nói, đôi lông mày đen láy của Khâu Kính Hựu càng nhíu chặt.

Chu Thời Cảnh lại có quan hệ thân thiết với Đới Hạnh San?

Còn tốt bụng chi trả tiền viện phí cho Đường Khắc Phong sao?

Chẳng có lẽ... Chu Thời Cảnh chính là người đã giúp đỡ Đới Hạnh San và Đường Khắc, trốn thoát khỏi hắn?

Chưa bàn đến chuyện đó, chỉ mới nghe Duy Phương nói Chu Thời Cảnh, có quan hệ thân thiết với Đới Hạnh San thôi.

Là bàn tay cầm điện thoại của Khâu Kính Hựu đã gắt gao siết chặt.

Trong lòng cực kỳ khó chịu.

Hoá ra, Đới Hạnh San từ bỏ tình yêu dành cho hắn, là để chạy theo Chu Thời Cảnh kia.

Khâu Kính Hựu nặng nề thở ra một hơi, cố gắng đè nén sự tức giận, mà trầm giọng nói với Duy Phương.

- Mày điều tra tất tần tật mọi thứ liên quan đến Chu Thời Cảnh, đồng thời cho người giám sát mọi hoạt động của Đới Hạnh San, Chu Thời Cảnh và Đường Khắc Phong.

- Có động tĩnh gì bất thường, thì lập tức báo ngay cho anh biết. Tuyệt đối không được để chúng nó rời khỏi Bắc Kinh.

Duy Phương ở đầu dây bên kia, âm thầm khinh bỉ Khâu Kính Hựu.

Đúng là cậu ta làm được việc có khác.

Khâu Kính Hựu câu trước, câu sau đã đổi cách xưng hô ngay.

Nhưng Duy Phương vẫn có chuyện thắc mắc.

- Tại sao đại ca không để em lôi đầu Đường Khắc Phong và Đới Hạnh San về luôn, mà phải giám sát bọn họ làm gì?

Không phải ngay từ đầu là đại ca của cậu ta nói, tìm được Đường Khắc Phong thì lôi đầu về gặp hắn hay sao?

Tại sao bây giờ lại đổi ý rồi?

Khuôn mặt Khâu Kính Hựu rất nhanh đã trở về bộ dạng điềm tĩnh.

Vươn tay cầm lên ly rượu ở bên trên thành bồn tắm, chậm rãi lắc đều, như đang toan tính điều gì đó.

- Mày lại bắt đầu nhiều chuyện rồi đấy. Cứ làm đúng như những gì anh bảo là được, còn những chuyện khác không phải hỏi.

Bây giờ, đã tìm được Đới Hạnh San, gánh nặng trong lòng Khâu Kính Hựu cũng coi như đã được trút bỏ.

Thú thật, bây giờ hắn cũng rất muốn ngay lập tức đứng dậy, mặc quần áo vào rồi chạy đến bệnh viện, bắt Đới Hạnh San trở về.

Có điều, dù sao Khâu Kính Hựu bây giờ cũng là chủ của một Tập đoàn lớn.

Mọi nhất cử, nhất động của hắn, đều có người theo sát.

Hơn nữa, Thiếu gia nhà họ Chu hiện tại đang ở bên cạnh Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu không thể nào hành động một cách thiếu suy nghĩ, giống như chuyện lần trước cùng với Thạc Vu nữa.

Chỉ có biết địch biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng được.

Chỉ cần một ngày Đới Hạnh San vẫn còn ở trong tầm kiểm soát của hắn, thì chẳng có gì phải hấp tấp, vội vàng cả.

...

- Thiếu gia vẫn chưa biết chuyện chúng ta ở đây, đúng không?

Qua ngày hôm sau, tình hình sức khỏe của Đường Khắc Phong, chuyển biến theo một chiều hướng tích cực.

Cậu ta ngồi dựa người vào thành giường, ngoan ngoãn để Đới Hạnh San bón từng thìa cháo.

Lúc bấy giờ, Chu Thời Cảnh đã đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn hai người.

Mặc dù, từ lúc Đường Khắc Phong tỉnh lại, không hề nhìn thấy Khâu Kính Hựu hay Vệ sĩ của hắn.

Nhưng để chắc chắn hơn, cậu ta vẫn hỏi Đới Hạnh San.

Nghe thấy câu hỏi có liên quan đến Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San giật mình, đánh rơi chiếc muỗng trong tay xuống dưới sàn nhà.

Đường Khắc Phong nhìn thấy cô cúi người nhặt chiếc muỗng kia lên, nhưng vẫn chưa vội trả lời câu hỏi của cậu ta.

Mấy ngày nay, bởi vì mải lo lắng cho tình hình vết thương của Đường Khắc Phong, cũng như chuyện về hai người đàn ông đoản mệnh kia, mà Đới Hạnh San chẳng nghĩ gì đến Khâu Kính Hựu.

Nhưng hiện tại, Đường Khắc Phong đã tỉnh lại, Đới Hạnh San cũng đã đến thăm nhà của hai người đàn ông kia.

Khâu Kính Hựu lại quay về, trở thành mối lo ngại lớn nhất trong lòng Đới Hạnh San.

Cô đặt chiếc muỗng sứ đã bẩn lên một mảnh giấy ăn, ở trên mặt tủ bên cạnh.

Rồi lấy một chiếc muỗng khác, tiếp tục đút cháo vào miệng Đường Khắc Phong.

Đường Khắc Phong nhìn một loạt hành động của Đới Hạnh San.

Cũng đoán được cô không thích nghe cậu ta nhắc đến Khâu Kính Hựu, nên cũng không nói gì nữa.

Cho đến khi, tự cô lên tiếng trả lời câu hỏi của cậu ta.

- Nếu Thiếu gia mà biết chúng ta ở đây, thì bây giờ em chẳng thể yên lành, ngồi ở đây đút cháo cho anh ăn được đâu.

Đặt chiếc muỗng vào trong bát cháo.

Đới Hạnh San ngẩng đầu nhìn Đường Khắc Phong, nhẹ nhàng nói.

- Lần sau, anh đừng bao giờ liều mạng cứu em nữa. Em mắc nợ anh đến bây giờ là đủ rồi.

- Nếu anh còn vì em mà không biết quý trọng tính mạng của bản thân, thêm bất cứ một lần nào nữa. Thì em e rằng đến kiếp sau, em vẫn chẳng thể trả hết nợ cho anh.

Đường Khắc Phong hy sinh cho cô nhiều như vậy.

Cậu ta cũng biết tình cảm mà mình dành cho Đới Hạnh San, cô căn bản không phải là không hiểu.

Mà là trái tim của cô, chẳng bao giờ có thể hướng về phía cậu ta.

Cho dù không yêu Khâu Kính Hựu đi chăng nữa, thì Đới Hạnh San cũng sẽ chọn ở bên cạnh một người đàn ông, giàu có giống như Chu Thời Cảnh.

Chứ sao có thể lựa chọn yêu một tên Vệ sĩ, trong tay không có tiền tài, địa vị giống như Đường Khắc Phong kia chứ?

Đới Hạnh San là một cô gái chẳng những tài sắc vẹn toàn, mà còn vô cùng lương thiện.

Cô xứng đáng với một người đàn ông, tốt hơn Đường Khắc Phong rất nhiều.

Nhưng đối với Đường Khắc Phong mà nói, tình yêu của cậu ta căn bản không cần Đới Hạnh San phải đáp trả.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, che chở và bảo vệ cho Đới Hạnh San.

Cho dù Đường Khắc Phong có mất mạng, cậu ta cũng vẫn cảm thấy mãn nguyện.

Đường Khắc Phong nhìn cô, yếu ớt nở một nụ cười.

- Bảo anh đứng trơ mắt nhìn em gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh thật sự không làm được.

- Với lại, tất cả mọi chuyện đều là do anh tình nguyện, không bắt em phải báo đáp.

- Cho nên, em cũng không cần phải nghĩ nhiều về chuyện này, rồi cảm thấy mắc nợ anh đâu.

Nghĩ về mối quan hệ giữa Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San, bản thân Đường Khắc Phong cũng khó lòng mà vui nổi.

- Lần này, em bị bắt cóc cũng có thể là do ý trời. Có lẽ ông trời thật sự có mắt, nhìn thấy em ở bên cạnh Thiếu gia, ngày đêm bị Thiếu gia dày vò, hành hạ.



Ngay cả ông trời cũng không thể chấp nhận được, nên đã cố tình mở ra cho em một lối thoát.



- Nếu như em đã thoát khỏi Thiếu gia rồi thì nghe lời anh. Đừng trở về đó nữa, có được không?

Tính tình của Khâu Kính Hựu ra sao.

Nếu Đới Hạnh San hiểu được một phần, thì Đường Khắc Phong phải hiểu được mười phần.

Bởi vì, cậu ta đi theo bên cạnh Khâu Kính Hựu đã lâu lắm rồi!

Bây giờ, Đới Hạnh San mà trở về, thì chỉ có con đường chết thôi.

Khâu Kính Hựu đương nhiên sẽ không bao giờ dùng một phát súng, để lấy mạng cô ngay lập tức.

Nhưng dựa vào thủ đoạn dày vò, hành hạ của hắn.

Sẽ khiến cho Đới Hạnh San chết dần, chết mòn theo ngày tháng.

Vài ngày trước, Đới Hạnh San nghĩ rằng đợi sau khi Đường Khắc Phong phẫu thuật thành công.

Cô sẽ quay về bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Nhưng ngay lúc này, khi nghe những lời mà Đường Khắc Phong nói, tâm tư của cô thoáng có chút dao động.

Nếu như bây giờ Đới Hạnh San trở về, chắc chắn Khâu Kính Hựu ngoài việc tiếp tục đày đọa cô, sẽ chẳng còn gì khác.

Dù sao bây giờ bên cạnh Khâu Kính Hựu, cũng đã có Châu Tinh Sa rồi.

Không có Đới Hạnh San, thì sẽ có người khác thay cô chăm sóc cho hắn.

Nếu như cô còn tiếp tục ở bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Không biết chừng sớm muộn gì, quan hệ giữa cô và hắn cũng bị phanh phui.

Hơn nữa, Khâu Kính Hựu đối với Đới Hạnh San.

Chính là chỉ có thù hận, hoàn toàn không có một chút tình cảm nào.

Cô và hắn cũng không thể ở bên cạnh nhau đến hết đời được.

Đường Khắc Phong nói chuyện cô bị bắt cóc là do ý trời.

Là ý trời thật sao?

Nhưng nếu như Đới Hạnh San không trở về bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Thì an toàn tính mạng của người nhà cô, liệu có bị đe dọa hay không?

- Nếu em vẫn còn canh cánh chuyện về người thân của em. Hay là... nhờ vả Chu Thiếu gia giúp đỡ thử xem?

Cùng là đàn ông với nhau, làm sao Đường Khắc Phong không thể nhìn ra, là Chu Thời Cảnh cũng có tình cảm với Đới Hạnh San kia chứ?

Nếu Chu Thời Cảnh có thể, đem lại được hạnh phúc cho Đới Hạnh San.

Thì Đường Khắc Phong cam tâm, tình nguyện lùi về sau.

Chúc phúc cho bọn họ.

- Anh biết Chu Thiếu gia. Cậu ấy và nhà họ Chu ở cái đất Bắc Kinh này, cũng là những nhân vật có sức ảnh hưởng. Anh tin Chu Thiếu gia hoàn toàn có thể giúp được em. trong chuyện này.

Nghe qua lời đề nghị của Đường Khắc Phong.

Đới Hạnh San lập tức lên tiếng bác bỏ.

- Không được. Thời Cảnh đã giúp đỡ em rất nhiều, trong những chuyện xảy ra gần đây. Em không thể cứ cầu cạnh anh ấy mãi được.

- Hơn nữa, anh ấy là người ngoài cuộc. Em cảm không muốn kéo anh ấy vào chuyện này.

Nếu để Chu Thời Cảnh biết chuyện, Khâu Kính Hựu lấy tính mạng của người thân cô, để ép Đới Hạnh San trở thành nô lệ của hắn.

Thì cô ở trong mắt Chu Thời Cảnh, sẽ vô cùng thảm hại.

Đới Hạnh San không muốn người khác phải thương hại mình.

- Lần này, em sẽ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này. Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Đừng nghĩ nhiều về chuyện của em nữa.

- Chuyện quan trọng trước mắt, vẫn là sức khỏe của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.