Trong phòng khách cũ nát, mùi ẩm mốc bốc lên trong không khí, Vương Tấn vừa mở mắt ra đã thấy mình ở nơi này, chưa kịp nói gì đã bị dội tỉnh bằng một chậu nước lạnh.
Triệu Vĩ Quang dùng sống dao nâng cằm Vương Tấn lên, trong ánh mắt xen lẫn giữa khinh miệt, tò mò và tìm tòi, qua vài giây, ông ta lại dùng sống dao vỗ má Vương Tấn, cười âm u nói, “Nhìn không ra nha Vương tổng, tuổi của cậu sắp làm ba của Nhan Tư Trác luôn rồi đấy, thế mà còn có loại quan hệ chung chăn gối với thằng nhóc kia. Tôi đây phải nhờ ngài chỉ bảo chút, nói thật, mấy ông chủ lớn như mấy người lúc nào cũng không biết xấu hổ thế à?”
Tay chân Vương Tấn bị trói chặt, miệng cũng bị dán băng dính, chỗ bị gậy đánh sau gáy vẫn còn đang đau nhức, anh ngồi im trên ghế, nhìn Triệu Vĩ Quang đầy lạnh lùng.
Rõ ràng anh đang phải ngửa đầu nhìn lên, lại cho người ta cảm giác như đang nhìn từ trên xuống, Triệu Vĩ Quang hơi giận, tát Vương Tấn một cái, hùng hổ gắt lên, “Con mẹ nó đừng có mà trừng ông mày! Tao ghét nhất cái kiểu làm bộ làm tịch của đám chúng mày, tưởng mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì cả thế giới này trừ chúng mày ra đều là rắm chó cả à!”
Vương Tấn rũ mi mắt, không chống cự khi không cần thiết làm gì.
Trước kia anh chưa từng gặp cướp, càng chưa từng thấy tên cướp nào lại tự báo cả tên họ mình ra, nhưng cái tên Triệu Vĩ Quang này không tính xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vuong/505133/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.