Nắng chiều ngả bóng, Yển Nguyệt sơn trang dưới ánh mặt trời lặn lại mang đến cho người ta một cảm giác khát máu, Triển Chiêu buông lỏng tay, cọ vẽ rơi xuống.
“Thiếu chủ!” Quỷ Xích cảm giác được sự khác thường của Triển Chiêu.
Lúc bấy giờ hai tay Triển Chiêu đang siết chặt vào lan can, hắn không nói lời nào, mồ hôi lạnh vã ra đầm đìa trên trán, hình như đang đau đớn dốc sức kìm nén không cho thứ gì đó phát ra. Quỷ Xích thấy thế bèn lấy trong ngực áo ra một viên thuốc cho Triển Chiêu nuốt vào. Qua một hồi sắc mặt Triển Chiêu mới dần dần bình thường trở lại, hắn thở phào một hơi như trút được gánh nặng, vẻ mặt hết sức mệt mỏi.
“Thiếu chủ thấy đỡ hơn chưa?” Quỷ Xích hỏi.
Triển Chiêu gật đầu, nói: “Cũng mấy ngày rồi không phát tác.” Hắn nhìn dấu tay hằn sâu trên lan can, lẩm bẩm: “Cũng không biết lần tới tôi còn có thể khống chế được mình không.”
“Thiếu chủ, người hiền ắt có trời phù hộ, thiếu chủ đừng lo lắng quá.” Quỷ Xích nói.
Triển Chiêu cười với Quỷ Xích, nói: “Không ngờ Xích đường chủ lại có cất giấu một loại thuốc quý đấy, bây giờ tôi cảm thấy cả người khoan khoái, sự bức bối giảm đi nhiều rồi.”
Quỷ Xích hớp một ngụm rượu rồi chùi miệng nói: “Nó chỉ giúp đả thông kinh mạch mà thôi. Thiếu chủ nói vậy chẳng khác nào tiên dược rồi, chắc mai mốt tôi phải bàn bạc thêm với lão bằng hữu của tôi mới được.”
“Lão bằng hữu?” Triển Chiêu nói, “Lão bằng hữu mà Xích đường chủ nói là cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat/451950/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.