Nắng chiều ngả bóng, Yển Nguyệt sơn trang dưới ánh mặt trời lặn lại mang đến cho người ta một cảm giác khát máu, Triển Chiêu buông lỏng tay, cọ vẽ rơi xuống. “Thiếu chủ!” Quỷ Xích cảm giác được sự khác thường của Triển Chiêu. Lúc bấy giờ hai tay Triển Chiêu đang siết chặt vào lan can, hắn không nói lời nào, mồ hôi lạnh vã ra đầm đìa trên trán, hình như đang đau đớn dốc sức kìm nén không cho thứ gì đó phát ra. Quỷ Xích thấy thế bèn lấy trong ngực áo ra một viên thuốc cho Triển Chiêu nuốt vào. Qua một hồi sắc mặt Triển Chiêu mới dần dần bình thường trở lại, hắn thở phào một hơi như trút được gánh nặng, vẻ mặt hết sức mệt mỏi. “Thiếu chủ thấy đỡ hơn chưa?” Quỷ Xích hỏi. Triển Chiêu gật đầu, nói: “Cũng mấy ngày rồi không phát tác.” Hắn nhìn dấu tay hằn sâu trên lan can, lẩm bẩm: “Cũng không biết lần tới tôi còn có thể khống chế được mình không.” “Thiếu chủ, người hiền ắt có trời phù hộ, thiếu chủ đừng lo lắng quá.” Quỷ Xích nói. Triển Chiêu cười với Quỷ Xích, nói: “Không ngờ Xích đường chủ lại có cất giấu một loại thuốc quý đấy, bây giờ tôi cảm thấy cả người khoan khoái, sự bức bối giảm đi nhiều rồi.” Quỷ Xích hớp một ngụm rượu rồi chùi miệng nói: “Nó chỉ giúp đả thông kinh mạch mà thôi. Thiếu chủ nói vậy chẳng khác nào tiên dược rồi, chắc mai mốt tôi phải bàn bạc thêm với lão bằng hữu của tôi mới được.” “Lão bằng hữu?” Triển Chiêu nói, “Lão bằng hữu mà Xích đường chủ nói là cái này sao?” Triển Chiêu trêu chọc, tay chỉ vào túi rượu bên hông Quỷ Xích. Quỷ Xích bật cười: “Còn không phải ư? Cái túi rượu này theo tôi biết bao nhiêu năm rồi, ít nhiều gì cũng có tình cảm.” “Xích đường chủ, người đang có tình cảm với ai thế ạ?” Bỗng có tiếng ai đó cười, Tiểu Thúy cầm theo chiếc giỏ trúc nhỏ đi tới. Quỷ Xích đưa mũi ngửi, tấm tắc: “Nha đầu, hôm nay lại có món ngon gì thế hả?” “Đinh cô nương bảo tôi mang một ít bánh trái sang đây.” Tiểu Thúy lấy ra một phần, cười hì hì nói: “Xích đường chủ, Tiểu Thúy có để dành phần cho người đây này.” “Ha, dạo này ta đúng là có lộc ăn mà.” Quỷ Xích cười he he cầm lấy, “Chắc Đinh cô nương còn nhờ ngươi chuyển lời nhắn gì đó tới thiếu chủ, tai ta không nghe thấy gì cả.” Đoạn rời đi ngay. Tiểu Thúy ngó trái ngó phải, vừa đặt mâm bánh trái sang một bên vừa thì thầm: “Ở Tương Dương Vương phủ có một đại tổng quản tên Hoa Hạc, tướng mạo cũng rất giống với Hoa quản gia hôm đó công tử nói. Nhất định là ông ta.” Triển Chiêu thì thầm: “Dạo gần đây bên phía đưa thư ở sơn trang rất nhộn nhịp, bồ câu đưa thư đa phần là hướng tới phía Đông Bắc.” “Đấy chẳng phải là Tương Dương Vương phủ ư?” Tiểu Thúy đáp, cô cau chặt mày, “Công tử, nghe nói Tương Dương Vương tấu lên triều đình rằng Yển Nguyệt sơn trang cướp bóc quan phủ, triều đình cũng đã hạ lệnh cho Khai Phong phủ điều tra thực hư vụ việc này. Huynh nói xem, Tương Dương Vương và Yển Nguyệt sơn trang rõ ràng rất thân thiết với nhau, hành động này thật khó hiểu.” Triển Chiêu trầm ngâm một lát rồi nói: “Gần đây các thủ hạ của Quỷ Thanh rất hay được huy động, những vị cao thủ trong số đó đều đã rời khỏi sơn trang, xem ra ngoài kia cũng rất náo nhiệt.” Tiểu Thúy tiếp lời: “Có vẻ như ta hiểu được rồi, huynh ngày ngày thưởng ngoạn “cảnh đẹp”, đất trời núi sông người vật, huynh đều ghi nhớ hết. Ta ở Nhàn Đình cư cả tháng cũng không bằng huynh ngắm cảnh trong vài ngày.” Triển Chiêu nói: “Trang chủ mà, phạm vi đi lại phải rộng hơn nha hoàn rồi, có rất nhiều nơi cô không thể tới, không thể xem.” Đột nhiên Tiểu Thúy ghé sát vào Triển Chiêu: “Rốt cuộc huynh đã dùng cách gì khiến đại quản gia và mấy vị đường chủ tin huynh là thiếu chủ của bọn họ? Hay huynh thật sự là thiếu chủ của bọn họ?” Triển Chiêu nhếch miệng cười: “Lão tiên sinh xem tướng ở đầu cầu nói ta có tướng chư hầu, số trời đã định thế, cô tin không?” Tiểu Thúy bĩu môi. “Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu rồi đây.” Triển Chiêu phóng tầm mắt ra xa và thầm nghĩ, “Đến lúc ra tay rồi!” “Thanh lão đệ, ngươi tới trễ vậy, ta ăn sạch hết cả rồi.” Quỷ Xích ở đằng xa hét to. Triển Chiêu và Tiểu Thúy nhìn nhau, nhanh chóng cách ra xa, Triển Chiêu điềm nhiên như không ngồi ăn bánh, Tiểu Thúy đứng ở một bên cúi đầu chờ. Quỷ Thanh đã đi tới, “Trang chủ, đại quản gia bảo tôi đến mời trang chủ đi gặp một vị khách.” Triển Chiêu nói: “Phải phiền đến Thanh đường chủ đích thân đi, xem ra lai lịch người này không nhỏ, tôi muốn không đi cũng không được rồi.” Quỷ Thanh nói: “Trang chủ nói rất đúng, người này là bạn chí cốt của lão trang chủ, không phải người thường. Người là trang chủ của Yển Nguyệt sơn trang, chuyện tiếp quản mọi việc ở đây chỉ là chuyện sớm muộn. Lúc trước do người mới đến sơn trang lại còn đang mang bệnh nên mọi chuyện ở sơn trang vẫn để đại quản gia lo liệu. Tính đến hôm nay người đã ở sơn trang hơn ba tháng, đã đến lúc tiếp quản lại dần dần rồi, đây cũng là tâm nguyện của lão trang chủ. Tôi và các vị đường chủ khác cũng sẽ tận lực giúp đỡ trang chủ.” “Vậy làm phiền Thanh đường chủ.” Triển Chiêu nói. Tiểu Thúy lúc bấy giờ đang thu dọn đĩa, động tác của cô rất chậm, câu vừa rồi của Quỷ Thanh vẫn vang lên bên tai cô, trong lòng thấp thỏm lo sợ. Triển Chiêu sẽ tiếp quản Yển Nguyệt sơn trang thật ư? Sẽ là một cái bẫy, hay là… Mình thật sự nên tin tưởng hắn? Thử nghĩ xem, làm thế nào một người bình thường lại có thể dễ dàng bước vào Yển Nguyệt sơn trang, thân phận thiếu chủ này không lẽ lại dễ dàng mạo danh đến như vậy? Có khi nào Triển Chiêu đang muốn lợi dụng mình gây bất lợi cho chúa công không? Trong lòng Tiểu Thúy đã có tính toán, bản thân nên mau chóng lấy được chứng cứ rồi quay về, tránh đêm dài lắm mộng. Lại nói Triển Chiêu và Quỷ Thanh Quỷ Xích vừa mới bước vào cửa đã thấy một người tiến lên nghênh đón. Người này ngoài năm mươi tuổi, trán rộng mũi tẹt, cặp mắt nhỏ đang chăm chú quan sát Triển Chiêu. Nguyên Hạt Bạch giới thiệu: “Thiếu chủ, đây là người huynh đệ kết bái của lão trang chủ, Chu Nghĩa, trại chủ của Kỳ Trấn sơn trại, những năm qua cũng giúp đỡ sơn trang chúng ta rất nhiều.” “Kỳ Trấn sơn trại!” Triển Chiêu thầm nghĩ, “Hóa ra Yển Nguyệt sơn trang lại có quan hệ với Kỳ Trấn sơn trại xưng bá cả một vùng Tây Nam này.” Triển Chiêu bước lên thi lễ: “Thạch Nhi bái kiến Chu thúc.” Chu Nghĩa nhoẻn miệng cười nói: “Là Thạch Nhi đây sao, chậc, chậc, trước giờ nghe danh Nam hiệp của con, hôm nay gặp mặt, phong thái này thật chẳng thua kém gì người huynh đệ kết nghĩa của ta năm ấy. Chuyện con trở về ta biết từ lâu rồi, nhưng mà ta có một số việc cần phải xử lý nên mãi tới hôm nay mới đến gặp con, đừng trách ta nhé.” Triển Chiêu đáp: “Sao Chu thúc lại nói thế, đáng lý ra phải là Thạch Nhi đến nhà chào hỏi, đằng này Chu thúc lại tới tận đây, là Chu thúc đừng trách Thạch Nhi thất lễ mới phải.” Chu Nghĩa kéo tay Triển Chiêu qua, nói: “Được rồi, được rồi, đều là người một nhà cả, đừng khách sáo qua khách sáo lại như vậy nữa, Thạch Nhi ạ.” Chu Nghĩa dừng một thoáng rồi nói: “Thạch Nhi, nếu đã là người một nhà thì ta cũng nên đi thẳng vào vấn đề nhỉ, lần này ta đến đây, một là đến gặp con, hai là đến để hoàn thành một tâm nguyện.” “Ồ, là tâm nguyện gì mà khiến Chu thúc thúc canh cánh như vậy?” Triển Chiêu hỏi. “Nghe bảo gương Chi Vân kia của sơn trang là một vật hiếm, bảo vật trấn giữ sơn trang. Nhưng tiếc là cả tới khi đại ca qua đời ta vẫn chưa có cơ hội nào được nhìn thấy nó, thật sự là rất đáng tiếc. Bây giờ con về rồi, không biết con có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện ấp ủ bao năm ấy của ta không?” Chu Nghĩa nói. Lời vừa dứt, mọi người ở sảnh đều biến sắc, lập tức đổ dồn ánh mắt vào Triển Chiêu. Triển Chiêu thầm nghĩ: “Quả nhiên là nhịn không được.” Khóe mắt liếc sang Nguyên Hạt Bạch. Triển Chiêu mỉm cười nói: “Chu thúc, không phải Thạch Nhi hẹp hòi, mà là năm đó cái gương này đã được phụ thân chia thành hai nửa dùng làm kỷ vật với mẫu thân, hai người mỗi người cầm một nửa. Mặc dù năm đó mẫu thân tức giận bỏ đi, nhưng mỗi khi lấy miếng gương Chi Vân ra lại như nhìn vật nhớ người, che mặt khóc, cũng vì thế đã quá sầu muộn mà qua đời. Miếng gương Chi Vân đấy cũng được chôn vùi theo. Vậy nên tâm nguyện của Chu thúc khiến Thạch Nhi rất khó xử.” Chu Nghĩa nheo mắt lại nói: “Ra là vậy, thế mà ta lại khơi lại chuyện buồn này. Ôi, thật tiếc cho hai người họ.” Triển Chiêu nói: “Chu thúc đường xa đến đây, thúc cứ ở lại một lát, để con sai người mang rượu ngon lên cho thúc tẩy trần.” Chu Nghĩa nói: “Được, được.” Nguyên Hạt Bạch nói: “Mời Chu trại chủ theo tôi vào nghỉ ngơi trước.” Chu Nghĩa đi theo Nguyên Hạt Bạch tới một vườn trúc tím, Chu Nghĩa nói: “Nguyên lão đệ, ta thấy tên thiếu chủ này không dễ đối phó đâu, gương Chi Vân ấy cứ vậy mà bị hắn gạt sang một bên dễ dàng.” Nguyên Hạt Bạch nói: “Ít ai biết đến chuyện gương Chi Vân được làm kỷ vật, đây càng chứng tỏ hắn là thiếu chủ. Ta tin chỉ có mình hắn ghép lại được chiếc gương.” Chu Nghĩa nói: “Chỉ vì một cái gương Chi Vân mà ngươi cất công như vậy để mời được ta đến đây diễn màn kịch này, Nguyên lão đệ à, không phải ta gội gáo nước lạnh vào ngươi, nhưng mà ngươi thật sự tin bên trong chiếc gương kia có một thứ rất giá trị ư? Lão trang chủ đã chia nó ra làm hai, tức là nói trong đấy có huyền cơ nhưng cũng đã được khám phá ra rồi còn gì.” Nguyên Hạt Bạch không cho là đúng, nói: “Trước lúc lâm chung sư phụ vẫn không quên căn dặn đưa một nửa kia cho thiếu chủ, còn nhắn rằng xem xét kỹ sẽ thấy được một thứ quan trọng. Nếu gương Chi Vân ở trong tay ta thì ta đã có thể thấy được thứ kỳ diệu bên trong rồi. Chỉ trách sư phụ lại giao nó cho Tam đệ, để Tam đệ mang theo đi tìm thiếu chủ về.” Chu Nghĩa nheo mắt suy nghĩ, nói: “Cũng chính vì vậy mà hắn phải trả giá bằng tính mạng.” Nguyên Hạt Bạch cười nói: “Đấy cũng là nhờ Chu trại chủ ra tay tương trợ, Tam sư đệ đó của ta cũng là một loại người rất khó đối phó.” Chu Nghĩa nói: “Không dám, Kỳ Trấn sơn trại có thể đứng vững gót chân ở Tây Nam, trở thành bá chủ như bây giờ cũng là nhờ Nguyên lão đệ chiếu cố cả.” Nguyên Hạt Bạch cười nói: “Chu trại chủ khách khí, chúng ta cũng là hỗ trợ lẫn nhau thôi.” Vào ban đêm, một bóng người lặng lẽ lẻn vào Nam uyển thư các, đây là nơi Nguyên Hạt Bạch hay đến. Bóng đen mò mẫm dưới ánh trăng, lục lọi đống sách trên bàn, hình như đang tìm thứ gì. Vô tình y đụng phải một cơ quan ở bên cạnh, tức thì nghe một tiếng “két”, giá sách bên trái chầm chậm dời ra. Y cả mừng, bước vào trong. Vừa mới đi được hai bước, chỉ thấy bên trong bay ra vài cây kim bạc, lao thẳng về phía y. Y kinh hãi, lập tức xoay người né trái né phải, thân pháp nhanh nhẹn rút lui ra ngoài. Mặc dù vậy vẫn trúng phải một cây châm, bóng đen khẽ kêu lên một tiếng, nhảy khỏi phòng, cánh cửa kia lại tự động dời về chỗ cũ, chỉ còn những cây kim bạc lấp lánh ánh trăng nằm lung tung trên nền đất. Tiếng động đã thu hút thủ vệ đi tuần đêm, mà nơi này chịu sự quản lý của Thanh Vân đường, các đệ tử trong sảnh hét lên: “Kẻ nào!” Bóng đen chỉ cảm thấy cánh tay trái rã rời, kế đó một trận đau nhức chạy dọc theo cánh tay chạy thẳng vào tim, y hiểu ngay kim bạc vừa rồi có tẩm độc, y cắn răng mấy cái, lánh né đám thủ vệ đang lùng sục ở xung quanh, trực giác được hai mắt tối sầm sắp sửa ngã xuống thì bỗng bị một người kéo qua một bên. “Là ngươi!” Khóe miệng y rỉ máu, lập tức bất tỉnh nhân sự. Đến khi y tỉnh lại, phát hiện xung quanh mình toàn là vò rượu, mùi rượu tỏa khắp bốn phía, Triển Chiêu đang ngồi nhắm mắt ở một bên, hình như đang nghỉ ngơi, trán hắn ướt đẫm mồ hôi. “Cô tỉnh rồi à Tiểu Thúy.” Triển Chiêu mở mắt ra nói, “Lần này quá liều lĩnh, chẳng khác nào bứt dây động rừng.” Bóng đen kia quả là Tiểu Thúy, cô thử cử động cánh tay trái, ngoại trừ còn có chút đau ra thì không có gì đáng ngại. Tiểu Thúy nói: “Ta cũng chỉ muốn sớm ngày lấy được chứng cứ, ta sợ…” “Sợ ta thật sự là người của Yển Nguyệt sơn trang, hay sợ ta lừa cô nhằm gây bất lợi với chúa công của cô?” Triển Chiêu nghiêng đầu nói, có vẻ như bây giờ hắn không còn sức. Thấy Triển Chiêu nói trúng nỗi lo của mình, Tiểu Thúy thản nhiên nói: “Đúng thế.” Triển Chiêu chậm rãi cầm một vò rượu nhỏ ở bên cạnh lên, mới uống được hai ngụm đã nôn hết ra, còn lẫn với cả máu. “Có phải do ban nãy huynh ép độc ra cho ta mà hao tổn công lực quá mức rồi không?” Tiểu Thúy không khỏi thấy áy náy. Triển Chiêu tiện tay đổ hết rượu lên người, nói: “Nếu chỉ có ép độc ra thì không vấn đề gì, nhưng mà bùa sinh tử trên người ta làm ta tốn rất nhiều công sức.” Tiểu Thúy sửng sốt: “Bọn họ, bọn họ đã yểm phù chú sinh tử lên người huynh thật ư?” Triển Chiêu nói: “Chuyện này kể ra rất dài. Tiểu Thúy, Yển Nguyệt sơn trang này rất phức tạp, không phải ai cũng động đến được. Nguyên Hạt Bạch đó ngoài mặt thì khách khí với ta vậy thôi, chứ trong lòng thì lại khác, những đường chủ dưới ông ta cũng thế. Người khôn khéo như vậy sao có thể để bằng chứng rơi vào tay cô dễ dàng được. Sau này đừng liều lĩnh như thế nữa.” Tiểu Thúy cũng là người hiểu chuyện, một cô gái như cô một thân một mình ở nơi nguy hiểm thế này càng phải cẩn thận hơn, Triển Chiêu nói ra điểm ấy làm cô trấn tĩnh lại, thầm trách mình liều lĩnh. Tiểu Thúy ngó nhìn xung quanh và nói: “Chỗ này là lò rượu sao?” Triển Chiêu nói: “Ừ, máu đen cô phun ra khi nãy có mùi rất hăng và cay, nếu ta dẫn cô đến một nơi khác e sẽ rất dễ bị người khác phát hiện, lò rượu này nồng nặc mùi rượu, rất thích hợp để giấu đi mùi hương kia, cũng tiện cho chúng ta đi về.” Tiểu Thúy nói: “Cả nơi này mà huynh cũng tìm thấy được, cảnh vật quả thật không tồi. Triển đại ca, huynh thấy khá hơn chưa?” Triển Chiêu ồ một tiếng, nói: “Hiếm khi cô gọi ta một tiếng đại ca, thật sự là được ưu ái đến phát sợ rồi.” Tiểu Thúy lè lưỡi, nói: “Đinh cô nương gọi thì dễ nghe hơn chứ gì.” Nhắc đến Đinh Nguyệt Hoa, trong lòng Triển Chiêu lại chợt sinh lo lắng. “Triển đại ca, sao huynh không nói cho Đinh cô nương biết sự thật đi, huynh có biết là Đinh cô nương đau lòng khóc vì huynh không.” Tiểu Thúy nói. Triển Chiêu thở dài nói: “Ta biết, từ lúc Nguyệt Hoa bước vào Yển Nguyệt sơn trang vì ta ta đã biết. Ta không nói với Nguyệt Hoa là vì ta sợ nàng sẽ lo lắng cho ta. Nhưng mà có đôi khi biết sẽ tốt hơn không biết.” Triển Chiêu vịn tay vào vò rượu bên cạnh đứng dậy, đoạn nói: “Chúng ta về thôi.” Tiểu Thúy nhìn Triển Chiêu, nói: “Nhưng huynh thế này…” Triển Chiêu cười nói: “Phiền Tiểu Thúy cô nương dìu trang chủ bất tỉnh tôi đây về lại Nhàn Đình cư.” Tiểu Thúy lập tức hiểu ra, đột nhiên cô nói: “Bảo sao vừa rồi huynh đổ rượu lên người mình nhiều như vậy, thế này ta có thể quang minh chính đại đi về rồi.” Triển Chiêu nói: “Chỉ sợ đêm nay phải phiền đến Nguyệt Hoa.” Hắn cầm một vò rượu lên, dặn dò: “Khi về đừng nói gì với Nguyệt Hoa cả.” Tiểu Thúy gật đầu. Một tay Tiểu Thúy đỡ Triển Chiêu qua hành lang tiến về phía Nhàn Đình cư. Trên đường đi Triển Chiêu thỉnh thoảng sẽ cầm vò rượu kia lên uống mấy hớp, Tiểu Thúy càu nhàu: “Trang chủ, người từ từ thôi, ấy, cẩn thận, sau này người đừng uống nhiều như thế nữa, Đinh cô nương sẽ không vui đâu ạ.” Đứng ở rất xa vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, người bên ngoài nhìn vào đều sẽ nói Triển Chiêu uống say. Tất nhiên trên đường về vẫn sẽ có vài người thấy Tiểu Thúy đi lại có chút khó nhằn mà muốn bước tới giúp đỡ, nhưng đều bị Tiểu Thúy từ chối, cô sợ nhỡ đâu giữa đường lại xảy ra chuyện. Ban đầu Triển Chiêu chỉ là ghé sát người vào Tiểu Thúy, Tiểu Thúy cũng chỉ giả vờ đi đứng khó khăn, thế nhưng dần dần cô cảm thấy Triển Chiêu ngày càng nặng, số lần nốc rượu cũng mỗi lúc một nhiều, Tiểu Thúy thì độc thương mới khỏi nên vẫn còn yếu, kết quả là đi loạng choạng được một ba bước lại thở hồng hộc, càng giống điệu bộ say rượu hơn nữa. Tiểu Thúy nhìn lại Triển Chiêu, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, cô lấy làm lo lắng, chợt nghe hắn cúi đầu nói: “Tiểu Thúy, còn… còn xa không?” Tiểu Thúy đáp: “Dạ trang chủ, chỉ ngay phía trước thôi.” Rồi dốc hết sức dìu Triển Chiêu tới Nhàn Đình cư, “Trang chủ à, sau này đừng uống nhiều như vậy nữa, mệt chết Tiểu Thúy rồi.” Tiểu Thúy hét lớn vào trong. Thủ vệ ở cửa thấy thế bèn đến hỗ trợ, lại bị Tiểu Thúy xua tay: “Đi, đi, đi, đến đây rồi còn cần đàn ông các người giúp nữa không?” Đinh Nguyệt Hoa nghe thấy bên ngoài ầm ĩ bèn đi ra, chỉ thấy Tiểu Thúy đang thở hồng hộc đỡ Triển Chiêu và nhìn mình với ánh mắt cầu cứu. “Hắn… Sao thế này?” Đinh Nguyệt Hoa vội bước tới giúp. “Cô nương, trang chủ uống quá chén, ban nãy nằng nặc kéo lấy Tiểu Thúy, muốn Tiểu Thúy dẫn trang chủ đến gặp cô nương, mệt chết đi được.” Đinh Nguyệt Hoa nói: “Bộ dạng khù khờ này buồn cười lắm phải không.” Rồi cùng Tiểu Thúy đỡ Triển Chiêu vào trong phòng. Đám thủ vệ cười khì rồi chỗ ai nấy về. Hai người đỡ Triển Chiêu vào đến trong phòng, Tiểu Thúy vội vàng đóng chặt cửa lại, đặt phịch mông xuống ngồi ở ngay cửa như trút được gánh nặng, cô nói: “Trời phù hộ mà.” Triển Chiêu bấy giờ buông tay, vò rượu kia lăn lộc cộc trên đất, một ít rượu còn sót lại đổ ra ngoài. “Máu loãng.” Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt. Tiểu Thúy nghe vậy cũng giật mình, vội vàng chạy tới: “Ôi trời, chẳng trách huynh ấy cứ nốc rượu suốt, thế mà muội vẫn…” Đinh Nguyệt Hoa bắt mạch ở cổ tay Triển Chiêu, thấy nội tức của hắn rất loạn. “Triển đại ca, Triển đại ca.” Đinh Nguyệt Hoa lo lắng, cô lập tức áp tay phải lên lưng Triển Chiêu tập trung vận khí. Sau một lúc, Đinh Nguyệt Hoa đã đổ mồ hôi đầm đìa. Chừng nửa canh giờ sau Đinh Nguyệt Hoa mới thu tay, lúc này lưng áo cô ướt đẫm. “Đinh tỷ tỷ, Triển đại ca thế nào rồi?” Tiểu Thúy lau mồ hôi cho Đinh Nguyệt Hoa. “Hiện tại chắc không vấn đề gì, cứ để Triển Chiêu nghỉ ngơi một lát.” Đinh Nguyệt Hoa thở phào, cô nắm lấy tay Tiểu Thúy và hỏi: “Tiểu Thúy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tiểu Thúy ấp a ấp úng nói: “Huynh ấy là vì cứu muội, Đinh tỷ tỷ, Triển đại ca là người tốt, huynh ấy cứ sợ tỷ lo lắng, không cho muội nói gì với tỷ.” Tuy Đinh Nguyệt Hoa đã sớm đoán được tám chín phần, nhưng bây giờ vẫn thấy có chút vui mừng, cảm giác của mình đã đúng, hắn vẫn là hắn. Cô nhẹ nhàng kéo áo lại cho Triển Chiêu, đắp chăn cho hắn với ánh mắt âu yếm. “Lát nữa muội có thể tìm cách ra ngoài kia tìm một ít thuốc về không?” Đinh Nguyệt Hoa nói. Tiểu Thúy nói: “Dạ, muội đi ngay.” Đinh Nguyệt Hoa kéo Tiểu Thúy ngồi xuống, nói: “Ta thấy sắc mặt muội cũng không được tốt, đoạn đường lúc nãy chắc vất vả lắm, cứ nghỉ ngơi một lát, đợi lại sức rồi đi.” Tiểu Thúy cười nói: “Tỷ tỷ với Triển đại ca đều rất tốt bụng.” Tiếp đó Đinh Nguyệt Hoa và Tiểu Thúy cùng lau sạch vết máu, dọn dẹp phòng, Tiểu Thúy đốt hương lên, chỉ chốc sau căn phòng đã ngào ngạt hương thơm. Lại nói Triển Chiêu đang mơ màng bỗng cảm thấy bên cạnh có một mùi hương quen thuộc, khiến người ta cảm thấy rất bình yên, ngay cả sự đau đớn của bùa sinh tử cũng tự nhiên thuyên giảm rất nhiều. Là Nguyệt Hoa. Trong mông lung, một bàn tay duỗi về phía trán mình, khuôn mặt Đinh Nguyệt Hoa hiện ra trước mắt, Triển Chiêu nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, ngủ thiếp đi. Đinh Nguyệt Hoa cũng không rút tay về, hơi thở của Triển Chiêu phả vào da thịt cô. Đinh Nguyệt Hoa nghiêng người sát lại gần hắn, nói: “Ta sẽ luôn ở cạnh huynh.” Phía bên đây Tiểu Thúy vừa mới lẻn ra khỏi phòng đã đụng phải Quỷ Xích, “Xích đường chủ.” Tiểu Thúy chào hỏi, cố gắng làm mình tự nhiên hơn một chút. “Tiểu Thúy, nghe bảo thiếu chủ uống quá chén, vừa rồi bên Nam uyển thư các có người xâm nhập, mọi người vẫn đang lùng bắt, ta lo thiếu chủ có chuyện nên tới đây nhìn xem.” Quỷ Xích nói. “Ô, thế ạ, ai mà lại có gan lớn như vậy? Xích đường chủ, nô tỳ vừa mới đưa trang chủ về, đang định đi lấy chút canh giải rượu cho ngài ấy.” Tiểu Thúy nói. Quỷ Xích đang định bước vào trong thì Tiểu Thúy ngăn lại: “Xích đường chủ, Đinh cô nương với thiếu chủ đang ở bên trong, lúc này làm phiền bọn họ thì không thích hợp cho lắm.” Quỷ Xích đứng lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Thúy hồi lâu rồi nói: “Được rồi, vậy ta sẽ đứng ở ngoài Nhàn Đình cư canh phòng.” Dứt lời, y lấy trong ngực áo ra một lọ hình vuông, nói tiếp: “Ngươi cho thiếu chủ uống cái này, nhất định sẽ hiệu quả hơn canh giải rượu kia. Bên ngoài giờ đang rất loạn, ngươi đừng ra kẻo bị thương. Khi nào thiếu chủ tỉnh lại, ngươi nói với thiếu chủ là tối nay ta uống rượu với thiếu chủ rất vui.” Rồi nhét chiếc lọ vào tay Tiểu Thúy, xoay người rời đi, bỏ lại Tiểu Thúy vẻ mặt khó hiểu. “Đinh tỷ tỷ.” Tiểu Thúy quay trở về phòng, kể lại chuyện vừa rồi cho Đinh Nguyệt Hoa nghe. Đinh Nguyệt Hoa thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Xích đường chủ này đang muốn giúp đỡ.” “Tiểu Thúy, chúng ta cứ thử xem.” Đinh Nguyệt Hoa nói, cô cầm lấy chiếc lọ, đổ ra một viên rồi cho Triển Chiêu nuốt vào. Khoảng một chén trà sau, chỉ thấy sắc mặt Triển Chiêu dần tốt lên, hô hấp đều đặn. Đinh Nguyệt Hoa bắt mạch lại cho Triển Chiêu, quả nhiên nội tức đã ổn định lại bình thường. “Xem ra Xích đường chủ này cũng là một người có tâm.” Đinh Nguyệt Hoa nói. Tiểu Thúy suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Tỷ tỷ, có lẽ tỷ nói đúng đó, bây giờ ông ta đang đứng ở ngoài Nhàn Đình cư canh gác, phòng người khác đến quấy rầy đấy ạ.” Thấy tình hình Triển Chiêu đã chuyển biến tốt, Đinh Nguyệt Hoa cũng an tâm, cô tựa vào mép giường chợp mắt. Còn Tiểu Thúy bận bịu gần như cả đêm, lại mới vừa trúng độc, nên cũng mệt mỏi mà gối đầu lên bàn nằm ngủ. Trời vừa hửng sáng, Triển Chiêu tỉnh dậy, thấy Đinh Nguyệt Hoa đang ngủ say, mặt đối mặt nhau. Triển Chiêu chưa bao giờ được gần Đinh Nguyệt Hoa đến như vậy. Hắn khẽ vuốt tóc Đinh Nguyệt Hoa, cô quay lại mặc trang phục nữ nhìn đẹp đến thế. Nghe hơi thở của cô ở gần bên tai, Triển Chiêu nhất thời si mê. Lông mi Đinh Nguyệt Hoa khẽ nhúc nhích, cô mở mắt ra, thấy Triển Chiêu tỉnh lại thì rất mừng. “Là ta đánh thức cô ư?” Triển Chiêu nói. Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu, nhận ra tay mình vẫn đang bị Triển Chiêu nắm chặt, hai má bất giác ửng đỏ, nhẹ nhàng rút tay về, nói: “Huynh, cuối cùng huynh cũng khỏe lại rồi, làm ta sợ chết khiếp.” Triển Chiêu nói: “Ngủ được một giấc ngon thấy khỏe lại rồi.” Hắn nhìn nhìn Đinh Nguyệt Hoa: “Cô, cô không trách ta sao?” Đinh Nguyệt Hoa cúi đầu nói: “Thật ra ta cũng hiểu được từ lâu rồi. Huynh vẫn là huynh, chưa từng thay đổi.” Triển Chiêu bấy giờ thì thầm trong lòng: “Nguyệt Hoa, sợ là ta không ở cùng cô được bao lâu nữa.” “Thuốc Xích đường chủ đưa quả thật rất hữu hiệu.” Đinh Nguyệt Hoa nói thêm. “Ông ta đã đến đây?” Triển Chiêu ngồi dậy nói. Thế là Đinh Nguyệt Hoa thuật lại chuyện hôm qua cho Triển Chiêu nghe, còn đưa chiếc lọ kia qua cho Triển Chiêu. Triển Chiêu cầm lấy mở ra nhìn, đúng là loại thuốc hôm ấy Quỷ Xích cho mình dùng. “Triển đại ca, Quỷ Xích đó còn nói, tối qua uống rượu với huynh rất vui.” Đinh Nguyệt Hoa nói. Triển Chiêu xúc động, Quỷ Xích, tôi sẽ nhớ kỹ. Trải qua gần một đêm xôn xao, Yển Nguyệt sơn trang lúc này lại trở về sự yên tĩnh vốn có. Nam uyển thư phòng, Quỷ Mặc nói: “Sư huynh, huynh còn định giữ hắn tới khi nào?” Nguyên Hạt Bạch nói: “Chú nghĩ là hắn?” Lúc này Quỷ Thanh bước vào nói: “Chúa công, đệ tử của thuộc hạ đã lùng sục cả nửa đêm nhưng vẫn không thu hoạch được gì, người này cứ như đã bốc hơi.” Quỷ Mặc lạnh lùng nói: “Chỉ có thể là hắn.” Nguyên Hạt Bạch nói với Quỷ Thanh: “Bên phía Quỷ Xích có động tĩnh gì không?” “Tối hôm qua Quỷ Xích vẫn canh giữ ở Nhàn Đình cư, không thấy gì khác thường, trước đó thiếu chủ uống rượu ở chỗ Quỷ Xích đến say mèm, được Tiểu Thúy dìu về Nhàn Đình Cư, có rất nhiều đệ tử trong trang nhìn thấy.” Quỷ Thanh nói. Nguyên Hạt Bạch suy nghĩ một thoáng, đoạn nói: “Chuyện này ta tự có tính toán.” Bên trong Trí Hòa đình, Triển Chiêu bỏ bút xuống, hắn xoa đầu, quay sang nói với Quỷ Xích: “Xích đường chủ, rượu này đúng là lợi hại, bây giờ đến cầm bút tôi cũng cầm không xong.” Quỷ Xích nói: “Đương nhiên rồi, Thanh đường chủ cũng từng trải qua cảm giác này mà.” Quỷ Thanh ở bên cạnh khẽ cười, thầm nghĩ: “Xem ra hôm qua đúng là đã đi uống rượu với Quỷ Xích.” Lại nghe Triển Chiêu nói: “Đúng là rất mạnh, quả không hổ là rượu nổi tiếng nhất ở Phong Nhạc lâu, hôm khác hai ta lại uống thêm một chầu nữa.” Căn phòng nhỏ phía Đông, tiếng đàn du dương, khi trầm khi bổng, đột nhiên tiết tấu chuyển nhanh, như than khóc, như kêu gào. “Phựt” một tiếng, tiếng đàn bỗng im bặt. Nguyên Hạt Bạch phất tay áo, nói: “Thật mất hứng.” Quỷ Thanh ở bên cạnh nói: “Chúa công, có phải người đang nghĩ tới chuyện ở Nam uyển?” Nguyên Hạt Bạch nói: “Nếu ta là Triển Chiêu, ta sẽ chẳng bao giờ làm những chuyện bứt dây động rừng như thế.” Quỷ Thanh nói: “Chúa công đang lo có kẻ khác?” Nguyên Hạt Bạch nhặt sợi dây đàn đứt lên và nói: “Chỉ là đàn đứt dây thôi mà, làm khó gì được ta.” Y quăng nó đi, ngón tay gảy đàn, tiếng đàn lại vang lên. “Bên phía Huy Sơn biệt viện sắp xếp tới đâu rồi?” Nguyên Hạt Bạch thản nhiên hỏi. “Dạ đã sắp xếp ổn thỏa, rất nhiều nhân sĩ chính phái giang hồ đang hướng đến biệt phủ, trong đó có cả một số bang phái ngoài.” Quỷ Thanh đáp, “Vương gia kia cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.” Nguyên Hạt Bạch nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thâm hiểm. Trấn Song Nguyệt, mấy ngày nay trên cái trấn bé tí hẻo lánh này bỗng nhiên có rất nhiều khách ghé qua, đa số họ đều tụ tập theo toán ba đến năm người, già lẫn trẻ, đẹp lẫn xấu đủ cả. Những người này gặp mặt nhau chỉ gật đầu ra hiệu, rất hiếm khi nói chuyện, có nói thì cũng là thì thầm rất nhỏ. Lâm Thụy đóng cửa, trong phòng vang lên tiếng bước chân hắn đi qua đi lại. Lần này hắn và nhóm người sư thúc đều đang đến Yển Nguyệt Sơn Trang. Cuối cùng cũng có người thám thính được vị trí tổng viện của nó, “Huy Sơn biệt viện”, các đồng đạo giang hồ lập tức âm thầm hẹn nhau tới đây chờ thời cơ hành động. Tâm tình Lâm Thụy bấy giờ có chút phức tạp, một mặt hắn nóng lòng muốn diệt trừ Yển Nguyệt sơn trang vì giang hồ chính nghĩa, đây cũng là chí hướng mà bản thân luôn theo đuổi, mặt khác còn là vì Đinh Nguyệt Hoa, người con gái mình ngày đêm mong nhớ. Từ khi biết được Đinh Nguyệt Hoa bị bắt giữ, Lâm Thụy càng thêm rối bời và lo âu, chỉ muốn lập tức đánh vào Huy Sơn biệt viện cứu cô ra khỏi hang cọp. Nếu như cô nhìn thấy mình, cô có hồi tâm chuyển ý chứ? Hắn khẽ đập bảo kiếm, trong lòng bỗng dưng có chút phấp phỏng, sợ? Nực cười, Lâm Thụy ta là ai chứ. Thế là gì? Lo lắng? Mình đang lo lắng điều gì? “Thụy Nhi.” Du Đại gõ cửa bước vào. Lâm Thụy trấn tĩnh lại, đáp lại sư thúc. Du Đại nhìn sắc mặt Lâm Thụy, không khỏi bực bội: “Lúc này rồi mà con vẫn suy nghĩ vớ vẩn à?” Lâm Thụy xấu hổ nói: “Thụy Nhi không dám.” Du Đại hừ mạnh một tiếng, nói: “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản(1)!” Rồi lại nói hết lời: “Thụy Nhi, lần này phái Minh Thần chúng ta được bầu làm người đứng đầu, ta hy vọng lần này con có thể làm nên đại sự, giành lấy thể diện. Đây là kỳ vọng của ta, cũng là kỳ vọng của Chu sư huynh, con phải nên hiểu.” Đương nhiên Lâm Thụy hiểu được nỗi lòng của Du Đại. Phái Minh Thần rất nhiều người tài, bản thân mình tuy là người xuất chúng nhất trong lớp thiếu niên nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm, sư thúc và sư phụ nhọc lòng chỉ dạy mình, dụng ý thế nào không cần nói cũng biết. Nghĩ đến sự dạy dỗ và chỉ bảo của sư phụ với sư thúc dành cho mình mấy năm qua, Lâm Thụy thấy rất áy náy, thầm mắng bản thân mình, Lâm Thụy ơi là Lâm Thụy, mày thật tệ hại. Hắn lập tức vực lại tinh thần, nói: “Sư thúc yên tâm, Thụy Nhi nhất định sẽ làm hết sức!” Sắc mặt Du Đại lúc này mới dịu xuống. Trăng sáng vắng sao, dưới ánh trăng tròn là khuôn mặt của một người, Triển Chiêu. Hắn hướng tay về phía bầu trời đêm, mở tay ra như muốn nắm lấy vầng trăng kia, tưởng chừng như đã ở trong tay nhưng thật ra vẫn là cách tận chín tầng trời. Dưới ánh trăng, nàng đã từng múa kiếm, dù nàng đang mặc quần áo nam những vẫn khó giấu được sự nhẹ nhàng và phong thái rất riêng của người con gái. Khoảnh khắc đó, ánh mắt mình luôn dõi theo từng động tác của nàng, bóng dáng nàng khắc sâu vào lòng mình. Dưới ánh trăng, nàng đã từng cười và lấy kẹo hồ lô đưa cho mình, lấy nó thay rượu mà “cụng chén”, ngay lúc ấy bỗng thấy rất tự tại, đời người đắc ý hãy vui tràn, chớ để bình vàng suông bóng nguyệt(2). “Trăng cùng ngắm mà tin vẫn vắng, muốn theo trăng soi thẳng tới người(3)!” Triển Chiêu thì thầm, “Nguyệt Hoa.” Hắn nhìn về phía Nhàn Đình cư. Chuyện ở Nam uyển thư phòng, mặc dù Nguyên Hạt Bạch đến giờ vẫn chưa nói gì, nhưng ánh mắt của Quỷ Thanh và Quỷ Mặc luôn dè dặt, đề phòng. Nhớ lại mấy tháng trước khi nghe được lại lịch của Yển Nguyệt sơn trang từ Lý Lương, trùng hợp là bản thân hình như có mối liên hệ nào đó với Yển Nguyệt sơn trang. Đối mặt với đối thủ khó đối phó như vậy, mà sự hiểu biết của mình về nó lại có giới hạn, cộng thêm những suy đoán trước đó, Triển Chiêu quyết định tìm cơ hội bước vào sơn trang, không chỉ để điều tra thực hư, mà còn để đánh thức ký ức mơ hồ về mười năm trước. Hình ảnh người bạn thuở bé Thạch Đầu dần rõ ràng lên, còn có Nhung cô cô, hóa ra nó cùng với bùa sinh tử trên người mình thực sự tồn tại. Nói Yển Nguyệt sơn trang đang dốc lòng tìm thiếu chủ, không bằng nói họ chỉ đang tìm kiếm cái gương Chi Vân được đồn đại có ẩn chứa một thứ rất giá trị. Chức “nhàn chủ” này của mình, e không giữ được bao lâu nữa. Sự kiên nhẫn của Nguyên Hạt Bạch cũng có giới hạn. Mà Triển Chiêu hắn đây cũng không sợ chết. Hiện giờ bản đồ địa hình và cách bố trí phòng vệ bên ngoài của Yển Nguyệt Sơn trang đã truyền được ra ngoài, mối quan hệ giữa nó và Tương Dương Vương cũng đã nhìn thấy, chắc chắn Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh tự có cách xử lý. Dù mình có chết ngay lúc này, thì cũng đã giúp được Bao đại nhân rồi. Nhưng còn Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa vì mình mà bị vướng vào đây, bước vào hang sói này, mình phải làm thế nào, phải làm thế nào để Nguyệt Hoa thoát khỏi nơi nguy hiểm này! “Thế mà ngươi vẫn có hứng đứng đây!” Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền tới, là Quỷ Mặc. “Ngươi…” Vừa mới nói được một từ ngươi, Triển Chiêu đã biến sắc, hắn nhìn chằm chằm vào sợi tóc trong tay Quỷ Mặc. “Đúng rồi đấy, là của con nhóc kia.” Quỷ Mặc cười, chẳng mấy khi nhìn được nét mặt hoảng loạn của Triển Chiêu, cho dù chỉ là thoáng hiện lên. “Ta chỉ chuyển ả ta đến nơi khác.” Quỷ Mặc nói, “Huy Sơn biệt viện, ở đây rộng hơn, cũng tự do hơn Nhàn Đình cư nhiều, có điều…” Quỷ Mặc hất hất sợi tóc trong tay, “Không biết là một tháng, hay một ngày, hoặc, là một canh giờ.” “Ngươi muốn thế nào?!” Cự Khuyết thoáng toát ra khí lạnh. “Dẫn ngươi đi gặp ả.” Quỷ Mặc nói, “Ngươi cũng muốn ả rời khỏi chỗ này kia mà, ta giúp ngươi đạt được tâm nguyện, ngươi không cảm khích ta ư?” “Theo ta đi, nhân lúc Nguyên sư huynh với Quỷ Thanh không có ở đây.” Quỷ Mặc nói tiếp, “Hay là ngươi thực sự không nỡ bỏ chức thiếu chủ này?” “Dẫn đường!” Triển Chiêu lớn tiếng nói, lúc này hắn vì đạo nghĩa tiến tới, không nao núng hay chùn bước. Thừa lúc trời tối, Triển Chiêu theo Quỷ Mặc đi men qua một con đường nhỏ hẹp và dài. Không biết đã qua bao lâu, lúc này đã ra khỏi sơn trang đứng dưới chân núi, tầm nhìn thoáng đạt hẳn. Triển Chiêu thầm nghĩ, hóa ra còn có một đường thông ra bên ngoài. Bấy giờ Quỷ Mặc đã đeo lại chiếc mặt nạ quỷ, y dẫn Triển Chiêu tiến vào trong rừng rậm. Trên đường đi cả hai người không hề nói chuyện, xuyên qua khu rừng tới một con sông, cho đến ngày hôm sau khi trời sáng lên, hai người đi đến một nơi, ngước nhìn lên, thấy trước mắt là một trang viên rộng lớn đề chữ “Huy Sơn biệt viện”. Thủ vệ ở cửa trông thấy Quỷ Mặc và Triển Chiêu thì vội vàng chào: “Thiếu chủ, đường chủ.” Bước vào trang, bên trong thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, quả thật không thua kém gì ở Yển Nguyệt sơn trang. Triển Chiêu thấy mọi người ở đây chỉ gọi đường chủ, chứ không gọi Mặc đường chủ như ở Yển Nguyệt sơn trang, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là địa phận của Quỷ Mặc? Rốt cuộc Quỷ Mặc dẫn Nguyệt Hoa đến nơi này là có ý gì. Đang nghĩ ngợi thì đã vào tới góc sân phía Đông, chỉ thấy Quỷ Mặc đi thẳng vào trong, Đinh Nguyệt Hoa đang ngồi ở giữa, không chút cử động, trông thấy Triển Chiêu cô sửng sốt, nhưng tiếc là bản thân đang bị điểm huyệt, chỉ còn cách nháy mắt với Triển Chiêu. Triển Chiêu thấy Đinh Nguyệt Hoa bình an vô sự, cảm thấy thả lỏng được một thoáng, bỗng nghe phía sau có tiếng rào sắt hạ xuống. “Ngươi muốn giết ta, cần gì phải quanh co như thế.” Triển Chiêu nói. “Giết ngươi thì cần gì phải ta ra tay, bùa sinh tử trên người ngươi e không còn kìm được bao lâu đâu.” Quỷ Mặc nói, “Ta không như Nguyên sư huynh, vì một cái gương Chi Vân không rõ thực hư kia mà nuôi hổ trong nhà. Yển Nguyệt sơn trang chỉ có một trang chủ là Nguyên sư huynh! Lúc này đây, ta không cho phép ngươi phá hủy đại kế, tất cả thứ ngáng đường cản trở Nguyên sư huynh đều phải loại bỏ, kể cả Lý Thạch ngươi! Niệm tình ngươi và ta quen biết nhau đã một thời gian, cho ngươi ở cùng với người trong lòng, chết có bạn có đôi cũng là biệt đãi với ngươi rồi.” Nói xong y cười lớn, nghênh ngang rời đi. “Bùa sinh tử?” Đinh Nguyệt Hoa thầm giật mình, nhớ lại sự thất thường của Triển Chiêu ngày hôm trước, chẳng lẽ là vì bùa sinh tử này. Triển Chiêu bước tới giải huyệt cho Đinh Nguyệt Hoa, rồi thử đi phá rào sắt kia, nhưng nó vẫn không chút nhúc nhích. Với công lực của Triển Chiêu, nếu chỉ dùng loại sắt tầm thường thì sao có thể giam được hắn, xem ra Quỷ Mặc cũng đã có tính toán từ trước. Triển Chiêu bắt đầu quan sát xung quanh, xem thử liệu có cơ quan nào không. “Bùa sinh tử kia là gì?” Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu đang loay hoay, hỏi. Triển Chiêu dừng tay lại, “Ngày của ta e không còn nhiều.” Đinh Nguyệt Hoa nghe vậy giật mình một cái, “Huynh biết từ lâu rồi?” Triển Chiêu quay người lại, ngồi dựa vào rào sắt, nhìn Đinh Nguyệt Hoa cười xòa, “Đêm qua còn than thở với trăng, nay có luôn một Nguyệt mỹ nhân ở ngay trước mặt, xem ra ông trời đối đãi với ta cũng không tệ.” Nguyệt mỹ nhân, đây là lần đầu tiên Triển Chiêu khen dung mạo của Đinh Nguyệt Hoa, nếu là lúc thường Đinh Nguyệt Hoa sẽ rất vui, còn lúc này cô vui không nổi, nước mắt lưng tròng quay người đi, cô nói: “Huynh, sao huynh chẳng quan tâm gì hết vậy, huynh có biết, ta, ta…” “Sao ta không quan tâm được chứ.” Triển Chiêu nói. Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh mắt Triển Chiêu. Lại là lần đầu tiên, lần đầu tiên Đinh Nguyệt Hoa nhìn thấy vẻ trìu mến vô hạn trong mắt Triển Chiêu, trái tim Đinh Nguyệt Hoa không khỏi đập rộn lên. “Cô có nhớ cái hôm ta nằm mơ ôm chặt lấy cánh tay của cô không? Cô còn hỏi ta mơ thấy vàng hay là bạc.” Triển Chiêu nói. “Nhớ chứ, huynh còn bảo mình mơ thấy một khúc gỗ, còn nói nó quý hơn vàng bạc gấp ngàn lần.” Đinh Nguyệt Hoa nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó. “Khi đó ở trong mơ ta đang giãy giụa dưới nước, lúc sắp ngạt thở thì chẳng biết một khúc gỗ từ đâu trôi tới đã giúp ta hít thở được không khí, cứu ta một mạng, tất nhiên ta phải sống chết ôm chặt lấy nó.” Triển Chiêu cười nói. “Ra là vậy, lúc đó ta nghĩ huynh trêu ta thôi.” Đinh Nguyệt Hoa nói. “Tỉnh dậy mới biết là tay của nàng.” Triển Chiêu nói, “Ta đang nói đến là nàng, Nguyệt Hoa!” Triển Chiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay Đinh Nguyệt Hoa, hai má Đinh Nguyệt Hoa đỏ lên, “Ta từng nghĩ rằng, ta buông được.” Triển Chiêu nói tiếp, “Cho đến khi nàng bước vào Yển Nguyệt sơn trang, ta mới nhận ra ta đang tự lừa mình dối người, và ta cũng hiểu được lòng nàng.” Đinh Nguyệt Hoa hờn trách: “Ngươi còn nói ư, vừa đến đã giễu cợt người ta, còn nói cái gì nhớ nhung ngươi không quên được.” Triển Chiêu thấy biểu cảm Đinh Nguyệt Hoa khá dễ thương, bèn muốn trêu cô một lát, hắn cười nói: “Tại hạ xin nhận lỗi với cô nương, thế này đi, bây giờ tại hạ để cô nương giễu cợt lại, hòa rồi chứ?” Dứt lời, Triển Chiêu nhắm ngay hai mắt lại, dang hai tay ra tỏ ý người kia muốn đánh đập hay làm gì thì làm. “Ngươi… ngươi… ngươi… Ta… ta… ta… Ai muốn giễu cợt ngươi chứ, lại bắt đầu làm trò ngớ ngẩn phải không!” Đinh Nguyệt Hoa đỏ bừng mặt. Triển Chiêu cười phì, Đinh Nguyệt Hoa quay người đi, nói: “Cười đi, cứ cười đi, để cho người khác thấy ở đây có một con mèo ngốc, biết có bẫy đang chờ mà vẫn tới.” Triển Chiêu ưỡn eo: “Chỗ này yên tĩnh thật, mỹ nhân trước mặt, cũng chẳng ai đến quấy rầy, không tồi! Phải công nhận là Quỷ Mặc vẫn còn tình người.” Đinh Nguyệt Hoa cũng không biết nên nổi giận hay nên cười, nhưng mà tâm trạng lo lắng sốt sắng kia đã dịu xuống, nhất thời quên luôn mất tình cảnh hiện tại của cả hai. Đinh Nguyệt Hoa và Triển Chiêu ngồi kề vai, cùng tựa vào rào sắt. Trăng sáng lên cao, ánh trăng rọi vào, hai người không ai bảo ai đều ngoảnh đầu nhìn trăng, ngươi lén nhìn ta, ta lén nhìn ngươi. Triển Chiêu tặc lưỡi, nói “Tiếc thật!” “Tiếc gì?” Đinh Nguyệt Hoa hỏi. Triển Chiêu ngoái lại nói, “Lúc này trăng đang sáng như vậy, chỉ còn thiếu mỗi hai xiên hồ lô.” Hai người nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó, Đinh Nguyệt Hoa không khỏi cảm thấy hạnh phúc. “Thật ra, khi đó ta rất sợ chàng đã trở thành thiếu chủ của bọn họ.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Chàng làm Lư đảo chủ bị thương không nhẹ.” Nói đến đây, Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên bật ngồi thẳng dậy, nói: “Lẽ nào Lư đảo chủ biết chuyện này ngay từ đâu rồi ư!?” Triển Chiêu nhắm mắt lại, ngáp một hơi rồi nói: “Ngủ sớm chút đi cô nương, lấy đủ sức rồi nghĩ cách thoát ra ngoài.” Đinh Nguyệt Hoa tiến lại gần mặt Triển Chiêu, bỗng dưng cô nhớ đến dáng vẻ tức tối của Bạch Ngọc Đường khi nói Triển Chiêu là một con mèo xảo quyệt. Mèo? Ừ, bộ dạng này trông giống thật, đúng là một con mèo thành tinh, đúng, cái tên này là mèo đã thành tinh. Triển Chiêu hé mắt nói: “Cô nương à, đang muốn lén giễu cợt tôi sao?” Khóe mắt Đinh Nguyệt Hoa giật giật, lui soạt ra xa mấy thước, giơ tay trừng mắt với Triển Chiêu. Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, bỗng nghe loáng thoáng có tiếng ồn ào, Đinh Nguyệt Hoa choàng tỉnh giấc, chỉ thấy Triển Chiêu đã ngồi dậy từ hồi nào và đang cảnh giác nhìn ra ngoài. “Chiêu.” Đinh Nguyệt Hoa áp tai xuống lắng nghe, “Là tiếng đao kiếm đánh nhau, có rất nhiều người.” “Phải nghĩ cách ra ngoài.” Triển Chiêu nói, gian phòng này hắn đã quan sát đánh giá qua, ở đây đặt rất ít bàn ghế, bố trí cực kì sơ sài, dường như không có cơ quan ẩn nào, tuy nhiên đêm qua nằm trên mặt đất, Triển Chiêu phát hiện ở giữa có một khối gạch hình vuông hơi gồ lên, cũng chính là vị trí Quỷ Mặc đứng khi đó. “Cứ thử xem sao.” Triển Chiêu rút kiếm ra, nhắm chuẩn vị trí phóng thẳng xuống. “Cốp”, gạch xanh vỡ ra tức thì, rào sắt chầm chậm kéo lên. Đinh Nguyệt Hoa reo mừng, Triển Chiêu lập tức kéo Đinh Nguyệt Hoa qua, nhấc kiếm lên và đi ra ngoài. Bước vào trong sân, tiếng la hét càng thêm rõ, Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa nhìn lại, thấy một đám người đang đánh nhau, đã có không ít thủ vệ nằm dưới đất. “Triển Chiêu, là Triển Chiêu!” Không biết là ai trong đám người kia thét to. “Triển Chiêu, chạy đi đâu!” “Lục sư đệ, hóa ra tặc tử đang ở ngay trong này.” Tiếng chửi bới vang lên không ngừng, câu nào câu nấy cũng nhằm vào Triển Chiêu, trong lúc nói đã có cả chục người xông tới. “Nguyệt Hoa cô nương, cẩn thận trúng phải Nguyệt Hoa cô nương!” Một tiếng hét vang lên, là Lâm Thụy, hắn đang chém ngã một tên thủ vệ mà chạy tới. Đột nhiên một đoàn thủ vệ áo đen khăn vàng từ sân lao ra, khoảng chừng hơn mười người, tất cả đều trang bị nỏ tiễn, chỉ thấy bọn họ đứng soạt ra thành hai hàng, trước sau so le nhau. “Phóng!”, tên đứng đầu ra lệnh, một màn mưa tên nổ ra trước mặt Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa, toán hào kiệt nhất thời không tiến tới được. “Nỏ tiễn Gia Cát!” Triển Chiêu nói. Nỏ tiễn Gia Cát này là phát minh của Gia Cát Lượng thời Tam Quốc, nó khác hẳn với nỏ tiễn bình thường, một phát bắn của nó có thể bắn được hơn chục mũi tên, lực sát thương rất lớn. Quả nhiên đã có rất nhiều người ngã xuống. Ngay lúc hàng một đổi chỗ cho hàng hai, Triển Chiêu phóng lên cao, vỏ kiếm trong tay biến thành một luồng sáng vụt bay về phía đám người áo đen khăn vàng đứng ở hàng sau, mọi người không đỡ nổi sức mạnh đó, nỏ tiễn lần lượt rời tay. Thế tiễn giảm sút, toán hào kiệt thừa cơ xông lên. Nỏ tiễn ấy chỉ mạnh khi ở cự ly xa, quá gần thế này hiển nhiên không phát huy được ưu thế của nó, mà toán hào kiệt giang hồ toàn là võ công không tồi, lúc nãy bị đánh úp, lại thêm mấy nỏ tiễn này quả thực lợi hại nên mới bị lấn át, hiện tại đã trở lại bình thường, sao có thể để nỏ tiễn này dương oái tiếp được. Trong toán hào kiệt có không ít người là cao thủ ám khí, bấy giờ ám khí nối nhau bay tới, nào là Kim Tiền Tiễn, Nga Mi Thích,… đối phó với bọn giang hồ đồi bại này thì không cần phải tử tế. Đám thủ vệ áo đen khăn vàng liên tục la hét. Triển Chiêu không ngừng dùng bảo kiếm ngăn chặn ám khí đang bay về phía mình, cau mày nghĩ: Tuy đám thủ vệ này là người của Yển Nguyệt sơn trang, nhưng dù sao họ cũng đang bảo vệ mình. Trong thâm tâm cũng không muốn thấy họ thương vong, bèn quát ngay: “Nếu các ngươi còn xem ta là thiếu chủ thì lập tức rút ngay!” Vừa nói vừa vung kiếm đỡ ám khí. Lại thấy miệng và mũi của mấy thủ vệ kia đột nhiên chảy ra máu đen, thét lên rồi lần lượt ngã xuống. Triển Chiêu sửng sốt, Đinh Nguyệt Hoa ở phía sau nói: “Chiêu, hình như bọn họ trúng độc!” Triển Chiêu lườm mắt, thầm nói: “Quỷ Mặc, ngươi cũng tàn nhẫn quá rồi!” Toán hào kiệt cũng sững sờ, một số người nói: “Đám Yển Nguyệt sơn trang này đúng là toàn làm trò quái đản.” “Triển Chiêu, nộp mạng đi!” Lại có một tốp người tiến lên bao vây Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa. “Các người hiểu lầm rồi!” Đinh Nguyệt Hoa vội vàng nói. “Bằng chứng rành rành! Triển Chiêu, Yển Nguyệt sơn trang các ngươi nợ phái Tử Sa bọn ta mười mạng người!” “Triển Chiêu, đền mạng lại cho sư đệ của ta!” “Sư phụ, hôm nay đồ nhi báo thù cho người!” Đám người lại tiếp tục chửi mắng, ai ai cũng sôi sục căm phẫn. Triển Chiêu nhìn lướt qua một vòng, đặt tay vào chuôi kiếm, nói: “Nguyệt Hoa, việc này không liên quan đến nàng, đi mau.” Đinh Nguyệt Hoa nhặt một thanh kiếm lên, khăng khăng đứng bên cạnh Triển Chiêu, ánh mắt kiên định nhìn hắn. Lúc này, Lâm Thụy đẩy đám người ra bước lên phía trước, nói to: “Mọi người hãy nghe tôi nói, vị trước mặt này chính là Đinh Nguyệt Hoa, em gái của Đinh thị song hiệp, cô ấy là bị bắt vào đây, chẳng phải cùng một giuộc với Triển Chiêu.” Đinh Nguyệt Hoa trước mặt tuy tiều tụy rất nhiều so với mấy tháng trước, nhưng trong bộ trang phụ nữ hiện tại cô vẫn xinh đẹp làm lòng người rung động, hệt như tiên nữ. “Hóa ra là em gái của Đinh thị song hiệp.” Ai đó trong đám người nói, “Đinh thị song hiệp tiếng tăm lừng lẫy, em gái của họ ắt sẽ không làm bạn với kẻ gian.” “Kim Địch, hay là do ngươi thấy cô ta xinh đẹp quá nên mới nói thế? Ngươi nhìn cô ta xem có chỗ nào giống với bị bắt giam không!” Lâm Thụy bước tới một bước, nói: “Nguyệt Hoa cô nương, đi theo tôi.” Ánh mắt Lâm Thụy đầy mong đợi. “Lâm thiếu hiệp, cảm ơn huynh quan tâm, Triển Chiêu không phải là người như vậy, hẳn là đã có hiểu lầm ở giữa.” Đinh Nguyệt Hoa nói. Lâm Thụy nghe vậy cả người cứng đờ, “Đến bây giờ cô vẫn còn bảo vệ hắn! Biết bao người như vậy, đây, đây, còn có đây, lẽ nào họ đều đang đổ oan cho hắn!” Lâm Thụy lớn tiếng nói, hắn nhìn sang Triển Chiêu, ánh mắt lạnh như băng, sắc như dao. “Tóm lại hôm nay hắn sống, ta sống, hắn chết, ta cũng chết!” Đinh Nguyệt Hoa chậm rãi nói. “Nguyệt Hoa…” Triển Chiêu biết lòng Đinh Nguyệt Hoa đã quyết, hắn không nói thêm gì nữa, hắn kéo tay cô qua, cầm lấy thanh kiếm trên tay cô, đặt Cự Khuyết của mình vào tay cô. Đinh Nguyệt Hoa chỉ nói vài từ, nhưng lại rất dứt khoát, nó giống như một mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Lâm Thụy, Lâm Thụy lảo đảo một bước, ánh mắt khó tin nhìn Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Hắn sống cô sống, hắn chết cô chết! Được, tốt lắm! Thế thì, ta để hắn chết trước!” Dứt lời bảo kiếm nâng lên, đâm thẳng về phía Triển Chiêu. Triển Chiêu biết rõ bản thân có nói gì vào lúc này cũng vô ích, với tình hình hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng thoát thân, chứ không muốn gây thêm thù với bọn họ, mai này chân tướng sẽ tự sáng tỏ. Đời người vốn sẵn có tình si, ly hận không vì trăng với gió(4),nhìn dáng vẻ buồn bã kia của Lâm Thụy, Triển Chiêu thấu cảm được tâm tư Lâm Lụy lúc này, thế nên hắn cũng không muốn đánh. Bấy giờ trong đầu Lâm Thụy toàn là câu nói vừa rồi của Đinh Nguyệt Hoa, “Hắn sống ta sống, hắn chết ta cũng chết”. Lúc này hắn thất vọng, bực dọc, thậm chí có chút phẫn uất. Đinh Nguyệt Hoa à Đinh Nguyệt Hoa, ta kính trọng cô, một lòng một dạ như vậy đối với cô, không màng thể diện ở trước mặt mọi người giải vây cho cô, thế mà cô lại nhẫn tâm như vậy, bất chấp đúng sai bênh vực hắn, còn gạt tay tôi ra, là vì sao? Lâm Thụy tự khắc đổ hết tất cả chúng lên đầu Triển Chiêu, hắn lập tức thi triển tuyệt học của phái Minh Thần, “Cửu Khúc Dương Tràng kiếm pháp”. Kiếm pháp này là do Lỗ Phi, ông tổ phái Minh Thần, sáng tạo ra. Nghe nói năm đó Lỗ Phi ngao du khắp nơi, khi đến một vùng ở Chiết Giang, nơi đây núi đồi trập trùng, đường núi uốn khúc lượn quanh, chính từ cảm hứng ấy Lỗ Phi đã ngẫu nhiên sáng tạo nên. Kiếm pháp này cũng đúng như chính tên gọi của nó, mũi kiếm quanh co, thế kiếm dồn dập không dứt, khiến đối thủ cảm thấy khó lòng mà khống chế. Chỉ thấy Lâm Thụy đâm thẳng mũi kiếm đến sườn phải của Triển Chiêu, ấy vậy Triển Chiêu vẫn đứng im tại chỗ, hắn khẽ xoay người, mũi kiếm gần như sượt qua mặt Lâm Thụy. Lâm Thụy mượn đó nghiêng người về sau, trường kiếm quét đi. Triển Chiêu tức khắc nhảy lùi ra sau, lại là tránh được. Lâm Thụy xoay người tiếp tục đánh tới, chân bước dồn dập, chiêu thức quyết liệt lại rất nhanh, nó khiến người ta sinh ra cảm giác chiêu này chưa dứt đã chuyển sang chiêu khác, cứ lũ lượt đánh tới làm trở tay không kịp. Những người đứng nhìn không khỏi khen ngợi: “Kiếm pháp phái Minh Thần quả nhiên danh bất hư truyền.” Du Đại nghe vậy rất vui, trước đó lão còn lo lắng, nhưng khi thấy Lâm Thụy đang đánh ra Cửu Khúc Dương Tràng Kiếm pháp hết sức phóng khoáng thế này, trong lòng cũng rất tán thưởng. Mà phía bên đây Triển Chiêu cũng là bình thản nghênh đón, nếu bảo Lâm Thụy là thế công, thì Triển Chiêu chính là thế thủ. Đinh Nguyệt Hoa đứng ở bên quan sát không khỏi siết chặt chuôi kiếm, chợt nghe Lâm Thụy hét lớn một tiếng, kiếm quang bừng lên bao lấy Triển Chiêu như một bóng ma. “Ấy!” Đinh Nguyệt Hoa thốt lên. Những người khác trông thấy cũng không khỏi giật thót tim. Nhưng lại thấy Triển Chiêu hết xoay bên này tới bên kia, tránh được tất cả từng chiêu một. “Phù”, ai đó thở phào, đúng là làm người xem được một phen hú vía. Triển Chiêu thầm nghĩ cứ dây dưa mãi thế này thì chẳng bao giờ kết thúc, xem ra phải nhanh chóng dứt điểm, ta nhường ngươi từ nãy đến giờ cũng đủ rồi. Thế là hắn nói: “Lâm thiếu hiệp, đắc tội rồi!” Dứt lời, tay phải xoay chuôi kiếm, quét ngang về phía Lâm Thụy, nghiêng người vọt tới. Lâm Thụy sửng sốt, một luồng cuồng phong vụt đến, còn chưa tới đã khiến người khác thoáng thấy đau, hắn lập tức giơ kiếm đón tiếp. Nào ngờ luồng gió kia đột nhiên tan biến, kiếm xoay liền mấy vòng, tấn công vào hai tay và hai chân. Hóa ra khi nãy chỉ là phô trương thanh thế, khiến đối thủ chỉ tập trung phía trước mà lơ đãng tứ chi. Bấy giờ Lâm Thụy thu tay về, nhưng đã muộn, hai tay Lâm Thụy đều bị đâm mấy nhát, máu thấm vào áo trắng của hắn. Lâm Thụy sững sờ. “Thụy Nhi!” Du Đại lao lên ôm Lâm Thụy về, vội vàng xem xét vết thương của hắn, thấy chỉ bị cắt ngoài da. Mọi người thầm xuýt xoa thán phục, nếu đổi lại là mình không biết thương tích sẽ đến mức nào. Hầu hết ai cũng nghĩ Lâm Thụy võ nghệ cao cường nên mới bị thương nhẹ như vậy, chứ không nghĩ đến là Triển Chiêu nương tay. Cũng đúng, ai lại đi tin một kẻ khốn nạn máu lạnh có thể nương tay. Ấy vậy vẫn còn một số bậc tiền bối trong số đó hiểu rõ, bao gồm cả Du Đại. Sắc mặt Du Đại lúc này rất khó coi. Triển Chiêu đi đến bên cạnh Đinh Nguyệt Hoa, vỗ nhẹ tay cô và nói: “Chỉ là vết thương ngoài da, nàng yên tâm.” Đinh Nguyệt Hoa gật đầu nói: “Ta tin chàng biết có chừng mực.” “Triển Chiêu, đừng hòng ngang ngược!” Một vài người lại vọt tới chặn bước Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa, “Đạo nghĩa giang hồ đối với ai thì được, chứ đối với ngươi, ta thấy không cần! Phái Tử Sa xin bước lên thỉnh giáo các hạ.” “Còn có phái Ly Sơn chúng tôi.” Ai đó nói, còn chưa hết câu đã nhảy lên đánh một đòn phủ đầu tới Triển Chiêu. Triển Chiêu đẩy Đinh Nguyệt Hoa ra, nghiêng đầu tránh, Đinh Nguyệt Hoa cũng không kém cạnh, Cự Khuyết chuyển động, bước vào vòng chiến. “Tam kiếm tề thượng!” Kiếm quang chồng lên nhau úp chụp về phía Đinh Nguyệt Hoa. Đinh Nguyệt Hoa hô “Tới đẹp!”, đứng giữa lưới kiếm mà không hề sợ hãi, lập tức dùng kiếm pháp gia truyền của nhà họ Đinh, chỉ thấy kiếm trong tay cô xé gió, rít lên từng hồi, lại thêm Cự Khuyết vốn không tầm thường nên cũng dễ dàng ứng phó. Triển Chiêu ở bên kia cũng đang đánh rất hăng say. Dùng gậy có hai tên, dùng kiếm có hai tên, dùng đao có một tên, đao kiếm côn gậy đều xuất trận. Có một số thấy khinh lối đánh này, vẫn đang đứng ở một bên quan sát, tuy nhiên vẫn sẵn sàng vào thay thế luân phiên bất cứ lúc nào cần, điều này khiến cả hai rất mất sức. Lại thấy một tên quật gậy thẳng xuống, một tên khác theo sau vụt gậy ngang, Triển Chiêu chống một tay nhảy xoay người, hai cây gậy đập vào nhau giữa không trung, Triển Chiêu lại chống mũi kiếm xuống đất, thuận thế gạt ngã hai người họ, ngay sau đó lộn một vòng giơ tay đỡ một đao trên đầu, tiếp đến trở kiếm đâm vào bụng đối phương. Người nọ cuống cuồng hóp bụng lùi ra sau. Hai thanh kiếm bên này đã nhào đến, Triển Chiêu tung người nhảy lên chộp lấy cánh tay của một tên, điều khiển kiếm trong tay y đánh trả thanh kiếm còn lại. Đến khi phá được vòng vây, Triển Chiêu nhảy tới chỗ Đinh Nguyệt Hoa, hất mạnh một kiếm, nắm tay Đinh Nguyệt Hoa bay lên mái nhà, động tác chớp nhoáng nhanh gọn như loài mèo. Đám người sững sờ một lúc mới phản ứng lại, đang định đuổi theo, chợt nghe có tiếng vó ngựa từ ngoài xa vọng đến, tiếng đao soàn soạt vang lên không ngừng. Triển Chiêu đưa mắt nhìn đi, thấy phía xa có một đoàn quan binh đang tiến tới đây, một lá cờ đề chữ “Tương Dương Vương” giơ cao ở giữa. Tương Dương Vương! Triển Chiêu thầm nghĩ, cái lão này thật biết cách căn giờ. Hắn vội vàng hô với bên dưới: “Quan binh đến rồi còn không mau đi! Kẻo lại bị quy thành kẻ trộm.” Nói đoạn, cùng với Đinh Nguyệt Hoa nhảy lên hai ba cái rồi biến mất. “Ta khinh, xem bọn ta như là người của Yển Nguyệt sơn trang ư. Mọi người đi nhanh!” Dù toán hào kiệt có bao nhiêu người đi nữa cũng vẫn kém xa quan quân được huấn luyện bài bản, một người khó địch lại bốn người, nhân lúc còn kịp rút lui mau. Thế là ai nấy chia ra bốn hướng bỏ đi. Lại nói đến hai người Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa đang ra sức chạy, thấy phía sau không có người đuổi theo, bấy giờ mới dừng lại, Triển Chiêu chống kiếm xuống đất, lưng từ từ khom xuống, “Chiêu, sao thế, có phải bùa sinh tử lại phát tác không?” Đinh Nguyệt Hoa lo lắng hỏi. Triển Chiêu ôm bụng, xua tay nói: “Đói chết rồi.” “Hả?” Đinh Nguyệt Hoa ngây người. Triển Chiêu dựa vào gốc cây gần đó, nói: “Đánh nhau cả ngày rồi, hôm qua lại không ăn gì, ai mà chẳng đói.” “Ta vẫn chưa đói.” Đang nói, cái bụng không nghe lời của Đinh Nguyệt Hoa lại sôi òng ọc, Đinh Nguyệt Hoa xấu hổ cúi đầu. Bỗng một con thỏ hoang chạy ngang qua, Triển Chiêu tinh mắt nhìn lại ngay, hắn chạy đuổi theo, nói to: “Ý trời rồi!” (Hết chương 14) ﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏ (1) Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản – 儿女情长,英雄气短: Mối tình dài của người con gái làm ngắn cái khí phách của kẻ anh hùng. (2)Theo bản dịch của Hoàng Tạo, Nam Trân. Một câu trong bài thơ “Thương tiến tửu” của Lý Bạch. (3)Theo bản dịch của Ngô Tất Tố. Một câu trong bài thơ “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của Trương Nhược Hư. (4)Nguyên văn “人生自是有情痴,此恨不关风与月” – “Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt”. Một câu trong bài thơ “Ngọc lâu xuân” của Âu Dương Tu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]