Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu nhảy vụt đi, bóng người nhoáng lên một cái rồi mất hút trong cánh rừng trước mặt, cô thầm cười: “Không biết con thỏ kia chạy nhanh hay con mèo này chạy nhanh đây?” Ngẩng đầu lên thấy gần đó có một khe suối nhỏ, phong cảnh xung quanh đẹp không tả xiết, ban nãy chỉ lo chạy mà không để ý. Cô bước qua, đưa tay bụm vài vốc nước, tiếng khe suối chảy ào ào, hai bên hương hoa tỏa ngát làm say đắm tâm hồn người con gái, cô chắp tay sau lưng, chìa chân ra khỏa mặt nước, mũi chân nhè nhẹ đạp, từng gợn nước nổi lên. Tiếng cười thích thú của Đinh Nguyệt Hoa vang lên bên khe suối nhỏ.
“Nguyệt Hoa…” Triển Chiêu quay lại vừa hay bắt gặp ngay cảnh này, hắn khựng lại. Đó là nàng, hồn nhiên ngây thơ, nụ cười nàng làm bao người xao xuyến. Đó là nàng, sợi tóc lướt qua khuôn mặt, tay áo phất phơ trong gió hệt như người trong tranh. Triển Chiêu bất giác cười, cho dù chỉ nhìn từ xa thế này lòng vẫn thấy rất ấm áp.
“Chiêu.” Đinh Nguyệt Hoa ngoái đầu lại thì thấy Triển Chiêu đang đứng cười ở bên đây, trong tay hắn không có con thỏ nào mà chỉ có một nắm quả dại, cô chạy đến chỗ hắn, cười nói: “Xem ra vẫn là con thỏ chạy mau hơn, nhưng mà vậy cũng tốt, ta cũng không nỡ ăn thịt nó.”
“Con thỏ đó nói nó phải bảo vệ Nguyệt mỹ nhân trên trời nên ta tha cho nó, ai ngờ quay về lại gặp Nguyệt mỹ nhân đứng ngay bên dòng suối.” Triển Chiêu đưa đống hoa quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat/451951/chuong-15.html