Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Tạ Trản chờ Phồn Tinh đi rồi, liền tức giận đến đá một chân vào cửa, còn thô bạo nói một tiếng: "Hừ!"
Vốn là cảm thấy Ngọc Phồn Tinh kia dại dột muốn chết, còn hoa si, vì thế mới trêu đùa cô một chút. Kết quả không nghĩ tới, lại tự ném mặt mình!
Hắn khí thế hùng hổ đâm qua, đến bây giờ tựa hồ vẫn có thể nghe thấy âm thanh mình bắn ngược lên trên cửa, đầu đập đến ra tiếng vang!
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Phồn Tinh ngồi trong toilet, đếm trên đầu ngón tay hỏi Sưu Thần Hào...
"Nếu, một người, có đôi khi, thật đáng ghét. Có đôi khi, thật đáng yêu. Có đôi khi, không thích nói chuyện. Có đôi khi, rất thích nói chuyện, nhưng sẽ làm cho người khác, không vui. Có đôi khi, rất nỗ lực, nhưng trong nháy mắt, lại không chịu nỗ lực. Đây là, người nào?"
Đây là câu Phồn Tinh nói được dài nhất, tuy vẫn đứt quãng, nhưng có thể nhìn ra, cô đang cố gắng học nói câu dài.
Chính là nghe một đống dấu chấm phẩy kia, Sưu Thần Hào không có trứng cũng cảm thấy trứng đau.
【Đây là bệnh xà tinh.】 Sưu Thần Hào không chút do dự trả lời.
Thuận tiện còn ấm áp nhắc nhở: 【Gặp được người như vậy, tốt nhất cách xa một chút. Xà tinh bệnh gϊếŧ người không phạm pháp.】
"Ồ." Đại lão cái hiểu cái không: "Mi là nói, Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa, bị bệnh sao?"
Sưu Thần Hào lúc ấy liền dấu chấm hỏi đen đầy mặt.
? ? ? Sao cứ cảm giác cô bày kịch bản hố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-ngoan/4064429/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.