Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Không nhìn lén." Đại lão nghiêng đầu nhìn Tạ Trản, thuộc tính nhan khống của Ngọc Phồn Tinh ít nhiều cũng ảnh hưởng tới đại lão, sau khi cô nhìn Tạ Trản một lúc, liền bắt đầu cảm thấy tâm tình thoải mái: "Nhìn quang minh chính đại, hì hì."
Tạ Trản liếm liếm môi, mang theo chút sa đọa dụ hoặc: "Thế nào, coi trọng tôi sao?"
Phồn Tinh: ". . ."
Ừmmmm. . .
Thái độ của Tiểu Hoa Hoa, không đi theo lẽ thường, cô không biết cái này đại biểu cho điều gì.
Theo lý mà nói, hắn hẳn là sẽ cho cô một ánh mắt xem thường, sau đó quyến rũ bỏ đi.
Ồ, "quyến rũ", cô lại get được một từ mới.
"Muốn dùng quy tắc ngầm với tôi?" Tạ Trản âm lệ nhìn Phồn Tinh, sau đó kéo cô tới gần, đè thấp thanh âm, trầm trầm từ tính mà nói: "Vứt Thẩm Anh Bác đi, tôi cho cô chơi ngầm, thế nào?"
Đại lão ngây ngốc.
Chiêu số của Tạ Trản quá hoang dại, tuy rằng Phồn-đại-lão-Tinh cũng hoang dại, nhưng cô chỉ là mạch não hoang dại, suy nghĩ lại đơn thuần như trẻ con, trải qua quá ít sự đời. Đối mặt Tạ Trản lẳng lơ tùy ý như vậy, Phồn Tinh sửng sốt, yên lặng bắt đầu điểm lại tiểu thuyết của Nhị Cẩu.
Bá đạo tổng tài.
Trích tiên hạ phàm.
Ôn nhu đại ca ca.
. . . . . .
Hình như, đều không giống Tạ Trản.
Cho dù là trước khi tăng chỉ số thông minh, hay là sau khi tăng chỉ số thông minh, Phồn Tinh đều chưa từng mắc kẹt như bây giờ.
"Nhị Cẩu." Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-ngoan/4064428/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.