Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Đều do Tạ Trản không tự mình cố gắng, cái gì cũng không biết, động tác gì cũng chỉ bơi theo.
Tổ tiết mục vốn dĩ đã tính toán đem hắn làm bia ngắm, để kéo ratings, mà hắn lại còn không biết nỗ lực, càng cung cấp cho bọn họ nhiều tài liệu đen hơn.
Lúc đầu Tạ Trản còn miễn cưỡng như vịt chèo nước, bắt theo tiết tấu vũ đạo được huấn luyện.
Nhưng nhìn cameras bốn phía một chút, lại nghe lão sư vũ đạo phía trước không chút lưu tình nhăn mặt răn đe, dần dần, nhụt chí...
"Tạ Trản, cậu đang làm gì? Phiền cậu có thể nghiêm túc một chút, đừng kéo chân sau đoàn đội được không? Cậu nhìn xem cùng một cách huấn luyện, đồng đội cậu đã làm đến cực kỳ tốt, mà cậu vẫn còn chưa theo kịp. Năng lực cậu như vậy, kéo chậm toàn bộ tiến độ huấn luyện, chẳng lẽ không thấy hổ thẹn sao?"
Trong lòng Tạ Trản thấy thất bại.
Không ai có thể hiểu, loại cảm giác thất bại này.
Rõ ràng là cùng nhau học, nhưng bạn lại cứ kém hơn người ta, cứ luôn không theo kịp tiết tấu của người ta.
Bởi vì người ta có cơ sở, còn bạn không có, bạn cũng chỉ có thể thụt lùi, lại thụt lùi!
Thất bại, đến cuối cùng, tự sa ngã.
Trong lòng cười lạnh, còn có chút tự giễu.
Tạ Trản, mày giãy giụa làm gì nữa? Mày căn bản không có khả năng được xuất đạo, dù sao cũng chỉ là đá kê chân của người ta mà thôi, cũng chỉ là sự tồn tại phụ trợ cho người khác, mày giãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-ngoan/4064427/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.