Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Có điều, chị khuyên em vẫn nên sớm hết hy vọng đi. Ngọc tiểu thư là của Thẩm Anh Bác, người không nên mơ ước thì đừng mơ ước, nếu không, dễ dàng lật xe..."
Tấm ngăn toilet vang lên tiếng ầm ầm, Phồn Tinh rất muốn biết, hai người sát vách đang làm cái gì? "Từ tỷ... Chị yên tâm, em là thông minh nhất." Thanh âm thiếu niên nghe hơi là lạ: "Em nói thích chị, thì thật sự không gạt chị... Ngọc tiểu thư, nào có hăng hái được như chị..." Giọng nói hai người đều thở đến kịch liệt.
Phồn Tinh yên lặng giẫm lên bồn cầu, ghé vào tấm ngăn trên đỉnh, tựa như một con mèo gắn trên trần nhà, lẳng lặng nhìn xuống dưới.
Góc độ này không phải quá thô thiển, cho nên cái gì cũng không nhìn được rõ ràng.
Vào thời điểm Từ tỷ đang cảm thấy suиɠ sướиɠ, trong lúc vô ý tầm mắt thình lình lướt lên phía trên...
"A!!!"
Một tiếng thét chói tai.
Tiếng kêu kia, nghe hình như rất kinh hoảng.
Nhưng người khởi xướng vẫn thật bình tĩnh, ghé mặt nằm sấp bên trên như gấu con, hoàn toàn không có nửa điểm xấu hổ khi bị người ta phát hiện mình rình lén.
Không ai có thể biết được, loại cảm giác xung kích khi nhìn thấy người mình đang bàn tán lại ăn dưa ở trước mắt mình.
Hơn nữa, nếu là ăn dưa ở trước mắt, thì cũng không dọa người thế kia. Ghé đầu ở trên vách ăn dưa, hơn nữa còn là giữa đêm khuya trong toilet nữ, này mẹ nó ai chịu nổi?
Sự tồn tại của đại lão, phảng phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-that-ngoan/4064430/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.