Mộ Lâm hôn mê chừng ba canh giờ, dần dần tỉnh dậy.
Khi mở mắt, y đã nằm trên giường lớn ở tẩm điện, trên người đắp một chiếc chăn nhung mỏng. Xốc chăn mỏng lên, ngoại y đã được người cởi ra, trung y trắng như tuyết dài tới đùi, trên đầu gối quấn một lớp vải màu nâu, tỏa ra mùi thuốc dịu nhẹ.
Y thử hoạt động hai đầu gối, cảm thấy đau đớn đã giảm, có thể thực hiện được những động tác bình thường, vận chuyển kinh mạch một vòng, kinh mạch cũng không bị loạn. Y nghĩ, nhất định là sau khi y ngất đi, đám ma ma đã cho y uống linh dược, lại bôi thuốc trị ngoại thương có hiệu quả cực tốt lên đầu gối mới đỡ nhanh như vậy.
Đầu gối đã không thành vấn đề, Mộ Lâm như nhớ tới chuyện gì, ánh mắt tối sầm lại, sờ tay lên má.
"..." Tay y khẽ véo, không sưng không đau. Nhưng nghĩ đến chuyện bộ dáng chật vật của bản thân đã bị hạ nhân nhìn thấy, trong lòng y không khỏi phiền muộn.
Tay trái Mộ Lâm quơ vào trong giường, quơ được một thanh kiếm sáng ngời. Trường kiếm quen thuộc ở trong tay, Mộ Lâm chậm rãi thở phào một hơi, bỗng nhiên cảm thấy thiếu gì đó.
... Đúng rồi, hồ ly đâu?!
Mộ Lâm nhíu mày, gọi người ngoài cửa: "Lý ma ma."
"Dạ dạ, nô tỳ đến đây." Ma ma kia canh ở ngoài cả đêm để chờ Mộ Lâm tỉnh dậy sẽ tới chăm sóc y.
Bà nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa, cúi người: "Tiểu điện hạ đỡ hơn chưa? Ngài có gì phân phó?"
Mộ Lâm nói: "Lúc trước, khụ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cuong-long-xu/1144686/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.