Giây phút này trong lòng Ôn Trĩ Sơ sinh ra xúc động muốn chửi mắng người ta, nhưng bởi vì sợ đối phương nên cậu đành cố nhịn xuống.
Lời vừa nói ra xong, Tần Gia Thụ cũng hối hận nhắm mắt lại, rất sợ nghe thấy lời từ chối của Ôn Trĩ Sơ.
Sau đó giọng điệu của hắn chậm hẳn đi: “Tôi có thể giúp cậu học”.
Điều kiện này rõ ràng là rất mê người, lại phù hợp với cả hai người họ, giá trị một học sinh ba tốt của tỉnh không hề thấp, đối phương lại còn là một học sinh được tuyển thẳng, bỏ xa bạn bè cùng lứa một quãng đường.
Ôn Trĩ Sơ bối rối nghịch ngón tay, không biết nên từ chối người ta như thế nào.
Lớp 12 là một thời điểm vô cùng quan trọng, sao có thể yêu đương được, nhưng nhìn gương mặt kia của Tần Gia Thụ, trong lòng cậu lại dao động không ngừng.
Trong mắt cậu, Tần Gia Thụ thực sự rất đẹp mắt, cậu không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung cho phải, giống như lấy thứ gì ra so với hắn đều không thể sánh bằng, dù sao cũng là tác phẩm xuất sắc của Thượng đế, cho nên đối với gương mặt người ta, cậu chỉ có thể nói ra hai chữ: Đẹp mắt.
Trong lòng sinh ra suy nghĩ như vậy, Ôn Trĩ Sơ tự phỉ nhổ chính mình, không ngờ cậu lại có thể nông cạn như thế, chỉ vì gương mặt kia mà do dự mãi thôi.
Ý thức của một thành viên Đoàn thanh niên cộng sản vẫn ở đó, cậu không thể yêu sớm được, cũng không thể nào yêu đương trong giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566567/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.