Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt giáo viên Hóa học biến mất, trái tim nhỏ bé của Ôn Trĩ Sơ vốn còn đang phiền nhiễu không thôi lập tức đập hụt.
[Hệ thống: Thà cậu nói là không biết thì thầy còn đỡ tổn thương].
“…” Ôn Trĩ Sơ vội vã nhanh miệng bổ sung: “Benzen… benzen có công thức hóa học là C6H6 ạ”.
Dứt lời, sắc mặt giáo viên hóa học mới thoải mái hơn chút, thầy biết cậu đang không chú ý vào bài giảng, nhưng không trách mắng, chỉ dạy cho cậu một bài học nhỏ: “Đúng là học sinh giỏi của giáo viên Ngữ Văn”.
Thiên Miêu tinh linh nghe xong, meo meo kêu lên.
[Hệ thống: Sao thầy có thể nói chuyện không có lương tâm như thế được chứ?!]
Ôn Trĩ Sơ: “Cái đó. . .”
[Hệ thống: Giáo viên Ngữ Văn đã làm gì sai?! May mắn này cho thầy, thầy có muốn nhận không!]
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Ôn Trĩ Sơ chết lặng, thật cám ơn cậu quá, thầy Meo ạ.
Còn phải nhờ cậu đứng ra bênh vực kẻ yếu, cậu đúng là Meo Meo chính nghĩa.
Tiết học thứ hai kết thúc sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa giờ. Ôn Trĩ Sơ còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa lớp thì Mộc Tình đã mang theo tin dữ tới.
Cô ấy dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói với cậu rằng: “Đi thôi”.
Ôn Trĩ Sơ muốn trốn tránh, chẳng khác gì con cá đã ướp muối rồi mà vẫn còn liều mạng đòi nhảy lên, “Đi. . . Đi đâu?”
Mộc Tình thở dài, lời ít ý nhiều, “Lên đường.”
Ôn Trĩ Sơ khóc không ra nước mắt, tốt lắm, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566566/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.