Nghe thầy chủ nhiệm giáo dục tận tình khuyên bảo can ngăn, Quý Phong Trường quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tần Gia Thụ.
Nếu mà ông ấy biết được chuyện Tần Gia Thụ dụ dỗ con nhà người ta yêu sớm, có lẽ ông ấy sẽ bật khóc mất.
Đúng là người thấy thì thương tâm, người nghe thì rơi lệ, chó thấy cũng phải lắc đầu.
Cuối cùng vẫn là thầy chủ nhiệm giáo dục đã tin nhầm người.
Buổi tối hôm ấy, lúc tan học, Ôn Trĩ Sơ đeo cặp sách lên định đi tới bến xe bus, lúc ra tới cửa tòa nhà thì lại gặp Trần Trầm đang chờ cậu, tiện đường cùng nhau đi ra khỏi cổng.
Trần Trầm trông thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Ôn Trĩ Sơ, “Anh ơi”.
Ôn Trĩ Sơ hoàn hồn: “Ừ…”
“Anh sao thế ạ?”.
Ôn Trĩ Sơ xua xua tay, miễn cưỡng cười nói, “Không có gì… chỉ là anh cảm thấy hơi mệt thôi”.
Nhìn thấy gương mặt trống rỗng vô hồn của Ôn Trĩ Sơ, còi báo động trong lòng Trần Trầm kêu vang: “Chẳng lẽ anh yêu đương rồi sao?”
Mặt Ôn Trĩ Sơ đỏ lên, vội mở miệng giải thích, “Sao… sao có thể? Nội quy trường chúng ta không cho phép.”
Trần Trầm nghe xong, lúc này mới thở vào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi”.
Ôn Trĩ Sơ quay đầu, nhìn cậu ta khen ngợi: “Tiểu Trầm… lúc nào em cũng tuân thủ nội quy nhà trường nhỉ?”
“…” Trần Trầm bị cậu nhìn, chột dạ, cuối cùng mấy chữ từ trong kẽ răng phun ra: “Đương nhiên ạ”.
Xe bus của Trần Trầm đến sớm hơn xe bus của Ôn Trĩ Sơ, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-phan-dien-cong-luoc/566568/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.