Ninh An phát hiện bản thân đang ở một nơi rất tối, dưới lưng cậu là chiếc giường cực kỳ mềm, sợi vải có khi chọc vào da cậu có hơi ngứa. Ninh An hoảng hốt, cậu cử động cơ thể, tiếng kim loại va chạm lách cách vang dội khắp căn phòng kín, da đầu Ninh An run lên, cậu sờ sờ cơ thể mình, phát hiện bản thân hoá ra trần truồng, sờ đến cổ chân Ninh An hoàn toàn chết lặng.
Nơi cổ chân bọc một cái vòng bằng da ôm khít, cái vòng ấy nối với một cái dây xích mảnh dẹt cỡ ngón út, Ninh An giật giật cổ chân, sợi dây xích nối thẳng chân giường vẫn lách cách như cũ.
Này là sao? Ninh An mò mẫm sợi dây xích, trong đầu cố liên lạc với hệ thống.
Cánh cửa két một tiếng nhỏ được mở ra, bóng lưng người đi vào vừa quen thuộc vừa xa lạ, bóng lưng ấy mở đèn. Ánh đèn sáng trưng gọi xuống căn phòng làm mọi thứ lộ ra trước mắt, Ninh An chưa kịp thích nghi, cậu giơ tay che đi đôi mắt, trên đầu truyền đến âm thanh từ tính vốn có của Chu Lệ.
"Muốn rời đi?"
"Hả?" Ninh An ngẩn đầu nhìn hắn.
Gương mặt Chu Lệ âm u như nỗi bão, con mắt thâm thúy quan sát Ninh An, hắn đứng dưới ánh sáng cái bóng thật dài che khuất phân nửa con người cậu, một tay hắn cầm theo cái hộp thiết, một tay khắc đúc vào túi quần.
Chu Lệ nói: "Đã bảo em bao nhiêu lần rồi, em đi không được"
"Gì?" Ninh An nhíu mày, cậu muốn đứng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-cong-luoc-deu-khong-binh-thuong/2563164/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.