Khi rời khỏi phòng Ninh An ít tươi cười cùng nhu hòa trên mặt Chu Lệ hoàn toàn biến mất. Hắn chậm rãi đi vào phòng của mình, căn phòng tối tăm bởi tấm rèm nhung đỏ che mất ánh sáng không thể nhìn thấy cách bài trí bên trong. Chu Lệ ngồi vào ghế salon, đem laptop mở lên.
Chu Lệ:
Tôi là đại bí mật:
Chu Lệ:
Tôi là đại bí mật:
Chu Lệ:
Tôi là đại bí mật:
Tôi là đại bí mật:
Chu Lệ đã offline.
Tôi là đại bí mật:
Hắn tắc laptop, đầu ngửa về phía sau bàn tay tái nhợt kéo cổ áo len màu đen sờ vết cào do Ninh An say rượu lưu lại.
"Ninh An..."
Chu Lệ thở dài, nếu Ninh An không phải cháu trai của hắn, hắn phải xử lý thế nào đây? Hắn chưa từ nghĩ đến việc này, năm xưa rời khỏi Chu trạch bởi vì nhà đó quá hỗn loạn, gởi Ninh An về nhà ông bà ngoại vẫn tốt cho thằng bé hơn, Chu Lệ chưa hề nghi ngờ có sự nhầm lẫn về thân phận của Ninh An chính bản thân hắn an bài tất cả nếu có nhầm lẫn chỉ sợ lúc sinh ra đã có người tráo đổi hai đứa trẻ.
Hắn càng nghĩ càng đau đầu, nếu người trao đổi hai đứa trẻ cố tình làm việc đó hắn còn dễ xử lý, nếu như người kia sơ ý chỉ sợ sự việc rất khó giải quyết. Chu Lệ xoa trán hi vọng mọi việc do hắn đa nghi.
"Chú, nếu chú không phải là chú ruột của cháu..."
Sẽ không. Chu Lệ nhớ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-cong-luoc-deu-khong-binh-thuong/2563166/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.