Nằm ở một nơi chọn bừa lại còn gồ ghề thế này Ninh Diệu không tài nào ngủ được. Hắn nghiêng hết bên nọ sang bên kia, nhưng dù xoay tư thế nào vẫn thấy mặt đất quá cứng khiến cả người hắn đều khó chịu. Cuối cùng hắn đành phải hờn tủi đứng dậy ngồi lại bên đống lửa, hai mắt mơ màng nhắm lại. Đến khi mặt trời mọc, Ninh Diệu tỉnh giấc mới phát hiện ra mình đã nằm trên mặt đất, còn ngủ rất say. Cái nệm hắn đắp cho Úc Lễ giờ lại nằm dưới người hắn, nhờ nó mà nền đất chỗ hắn nằm không hề thấy khô cứng, trái lại còn êm ái, vô cùng thoải mái. Đống lửa đêm qua đã tắt ngấm, Úc Lễ đang ngồi cạnh đó, tầm mắt y hạ thấp chẳng rõ đang nghĩ chuyện gì.
Ninh Diệu chào hỏi Úc Lễ: "Chào buổi sáng nha." Hắn hơi xấu hổ đứng dậy, ôm theo cái nệm kia sang: "Sao huynh lại đưa ta cái này, rồi đêm qua huynh ngủ thế nào?"
Úc Lễ liếc nhìn hắn, trong đáy mắt như có gì đó chực trào ra, có phần khác lạ so với ánh mắt y lúc bình thường. Ninh Diệu ngạc nhiên nhưng hắn cũng chẳng nhìn lâu thêm được, Úc Lễ quay đầu lại hờ hững nói: "Giữa trưa rồi. Đói quá nên tỉnh?"
Ninh Diệu giật mình: "Gì mà giữa trưa chứ, huynh nói linh tinh gì thế. Mỗi ngày ta đều thức dậy lúc 8 giờ..." Ninh Diệu vừa nói vừa ngẩng đầu kiếm tìm vầng thái dương, sau đó hắn lập tức ngập miệng lại.
Tán cây sum suê tươi tốt đã che bớt phần lớn ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/438808/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.