Úc Lễ hỏi xong chỉ thấy người đối diện trợn tròn đôi mắt vô tội lên, hàng mi mảnh dài hơi lay động. Hắn giống như vẫn chưa hiểu mình vừa nghe thấy cái gì. Phải một lát sau hắn mới hiểu ra, thoát khỏi bàn tay của Úc Lễ, tức giận nói: "Ta ngu hồi nào! Ta còn tìm được cho huynh đường thoát ra ngoài nữa đấy nhá. Chính là ở đây này!" Ninh Diệu giơ tay chỉ vào con đường nhỏ hẹp ở giữa hai cái cây. Hắn nóng ruột giục: "Đừng nhiều lời nữa. Đi mau, đi mau. Tranh thủ trước khi sư phụ huynh tìm tới chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi đây mới được."
Không ngu ngốc? Không ngu không ngốc thì sao còn ở đây đợi y về? Không ngu không ngốc sao lại ngồi xổm ở đây khóc ra một hòm linh thạch mới tinh cho y?
Úc Lễ thoáng im lặng rồi cẩn thận cất chiếc hòm trong lòng mình đi. Y hỏi: "Sao ngươi biết sư phụ ta sẽ đuổi tới đây?"
Ninh Diệu nói ra cái cớ mà mình đã nghĩ được từ lâu: "Cái này ai chẳng biết. Ở bên đó ầm ầm cả lên, chắc chắn là hai người vừa đánh nhau. Ta đã nói với huynh là ông ta không phải hạng tốt đẹp gì rồi mà! Mặc dù không biết làm sao huynh chạy thoát được nhưng chờ đến lúc sư phụ huynh nhận ra thì không xong."
Trong lòng Úc Lễ thừa biết vị sư phụ đó của y đã bị đánh cho tan hồn nát vía, ông ta không thể nào tỉnh dậy được. Thế nhưng khi nhìn vẻ mặt lo lắng của Ninh Diệu chẳng biết là vì sao Úc Lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/438807/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.