“Gì cơ…”
Nội dung của giấc mơ này đã vượt quá sức tưởng tượng của Ninh Diệu. Y muốn quay đầu về phía sau, muốn nhìn thấy rõ biểu cảm của Úc Lễ sau lưng mình. Nhưng mà y chưa kịp nhìn được cái nào, thì Úc Lễ đã bước đến hôn y, không nghiêng không lệch một chút nào.
Cả người Ninh Diệu đều tiến vào trạng thái không thể phục hồi tinh thần, nhưng y cũng không hề phản kháng đôi môi đang dán vào mình, mà chỉ thân mật mắt to trừng mắt nhỏ với Úc Lễ.
“Chậc.” Úc Lễ tự kéo ra một chút khoảng cách với Ninh Diệu, sau đó lại vươn một bàn tay ra, nắm lấy cằm y.
Ninh Diệu không hề lộ vẻ phản kháng kịch liệt, Úc Lễ cười nhẹ, rồi lại cúi đầu.
Cửa thành đã mở rộng bị quân địch không xâm nhập không chút khách khí, mà bảo vật bên trong thành cũng đã bị quân địch bao vây.
“Nhắm mắt.” Ninh Diệu nghe thấy Úc Lễ nói từ phía sau.
Một bàn tay to lớn che kín mắt y, thị giác hoàn toàn bị phong ấn lại. Trong bóng tối mịt mờ, y không thể nhìn rõ được thứ trước mặt mình, thứ còn sót lại, chỉ còn xúc giác và thính giác mà thôi.
Khi giao chiến bị đánh cho tan nát, kẻ xâm nhập vào cửa thành không hề lưu tình chút nào. Tựa như một kẻ địch tàn bạo nhất, hung hăng áp bách nhưng dân chúng còn ở lại, không chừa lại cho họ một chút tự do nào nữa cả.
Khác hẳn với sự dịu dàng kiềm nén khi tỉnh táo, Úc Lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912564/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.