Đường xa thăm thẳm, cho dù có dùng tốc độ nhanh nhất của tàu bay thì cũng phải trải qua một khoảng thời gian rất dài mới có thể đến được nơi muốn đến.
Suốt cả đường đi, Ninh Diệu luôn cố gắng hết sức để tìm kiến những thứ có thể giúp Úc Lễ giảm bớt đau khổ đi một chút.
“Ở phía trước có một cái đầm băng ngàn năm.” Ninh Diệu cầm lấy bản đồ mà trước đây y lấy ở Yêu tộc ra, cẩn thận nghiên cứu, rồi nói với Úc Lễ: “Ngươi xuống ngâm một lát, thử xem có dễ chịu hơn được chút nào không.”
Úc Lễ không hề phản đối, chỉ cần không đi tìm thuốc giải, thì muốn đưa hắn đi nơi nào cũng được cả.
Ninh Diệu cho tàu bay đáp xuống. Rất nhanh, y đã tìm được đầm băng được bao bọc bên trong dãy núi.
Nước trong đầm cực kỳ lạnh lẽo, sương khói từ hơi lạnh ngưng kết bay lượn lờ, giống như là che đậy khiến cho người ta không thể nhìn rõ những đồ vật ở đó.
Ninh Diệu đỡ Úc Lễ bước từng bước về phía trước, rất nhanh đã đi đến được bên cạnh đầm nước.
Đến càng gần thù hơi lạnh kia càng thấu xương hơn. Ninh Diệu không dám cho Úc Lễ xuống nước ngay, mà lại tự mình ngồi xổm bên bờ, sau đó vươn tay chạm vào nước trong đầm, y muốn thử xem nhiệt độ trong ao thấp đến mức nào, có thích hợp cho hắn xuống hay không.
Vừa mới vói ngón tay vào nước trong một giây, Ninh Diệu đã rút tay,ình về ngay lập tức. Nhưng cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912562/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.