Nhiên Tình Chủng không hổ danh là mị dược độc nhất trên thế gian này. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hơi thở của Úc Lễ đã bắt đầu trở nên rối loạn, nhiệt độ trên người cũng càng ngày càng tăng cao.
“Úc Lễ!” Ninh Diệu run rẩy ôm chặt lấy hắn. Trận pháp này chỉ có tác dụng trong một thời gian có hạn, sau khi qua thời gian đó, sức lực trong người y lại quay về, không còn cảm giác mềm nhũn cả người nữa, nhưng tình trạng của Úc Lễ thì hoàn toàn ngược lại.
“…sao lại như vậy?” Ma Tôn bên cạnh không tin được mà phát ra giọng nói vô cùng kinh ngạc.
Khi Ninh Diệu nghe thấy giọng nói của kẻ này thì lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, ngay cả cảm xúc lúc nãy khi nghĩ rằng Ma Tôn đáng thương cũng biến mất không còn chút dấu vết nào. Y rút trường kiếm của Úc Lễ bên eo mình rồi hung hăng chém về phía Ma Tôn.
Thanh trường kiếm này chém sắt như chém bùn, nói rằng có thể dời núi lấp biển cũng chẳng phải nói ngoa, gần như đã bước được nửa bước vào hàng Thần Khí. Mọi thanh kiếm tốt đều có sự kiêu ngạo của riêng chúng, hơn nữa còn biết nhận chủ nhân, không phải bất cứ ai cũng có thể sử dụng được chúng, huống hồ thanh kiếm này đã ở bên cạnh Úc Lễ một thời gian dài như vậy.
Nhưng bây giờ, khi thanh kiếm này ở trên tay Ninh Diệu lại vô cùng dễ bảo, hoàn toàn nghe y chỉ huy. Kiếm còn chưa đụng đến người, thì kiếm khí sắc bén đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912560/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.