Đoạn đường này không dài cũng không ngắn, nhưng đối với Ninh Diệu thì cứ như là đã phải đi suốt một vạn năm rồi vậy.
Y tự ép mình nhắm mắt lại không nhìn nữa, nhưng những ánh mắt và âm thanh đó cứ như dính chặt vào người y, khiến cho người ta không thể trốn tránh.
Ninh Diệu nhịn không được mà đẩy người đang đứng trước mình. Đợi đến khi khoảng cách của hai người đã thoát ra khỏi con số không rồi thì lúc đó y mới nhìn về đám ma chế phẩm đang tươi cười nhìn họ không chớp mắt kia.
Bởi vì muốn nín thở, thế nên y không thể nói chuyện, hốc mắt đỏ ửng lên trông rất đáng thương.
Y nhìn về đám người không có sự sống đang vây xem mình, rồi lại nhìn sang Úc Lễ, kéo kéo vạt áo hắn.
Đây cũng có thể xem như là một đoạn giao tiếp không tiếng động giữa họ. Úc Lễ rũ mắt nhìn Ninh Diệu một lát, sau đó lấy mũ có rèm từ trong nhẫn trữ vật ra đội cho Ninh Diệu.
Lụa trắng mềm mại rũ xuống từ chiếc mũ, che chắn toàn bộ tầm mắt từ bốn phía, tạo dựng nên một không gian kín, giúp Ninh Diệu cảm thấy an toàn hơn.
Bàn tay đặt sau cổ Úc Lễ lại tiếp tục dùng sức đè thấp hắn xuống. Vì để nơi đóng kín kia tiếp nhận một người xâm nhập, chủ nhân nơi đó đã tự nguyện hé môi mình ra. Mà vị kia lại chẳng hề kiêng nể chút nào, cứ tiếp tục dán lên đôi môi mềm mại ấy, tìm đến cửa bái phỏng.
*
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912558/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.