Khi Ninh Diệu bước ra khỏi phòng, còn mang theo một thanh bội kiếm bên eo.
Bên cạnh y không có một bóng người, trông có vẻ rất bình thường.
“Chúng ta đi thôi. Ngài đi trước dẫn đường, còn ta sẽ ngự kiếm theo sau ngài.” Ninh Diệu nghiêm túc nói.
Ma Tôn cười như không cười liếc nhìn thanh kiếm kia một cái, rồi khen: “Kiếm rất đẹp.”
Do chột dạ, Ninh Diệu bèn sờ nhẹ vào chuôi kiếm. Y sợ Ma Tôn sẽ phát hiện ra y không dùng kiếm, nên lập tức thúc giục: “Chuyện này còn cần ngài nói sao? Kiếm của ta tất nhiên là tốt rồi. Mau đi thôi, đừng chạm vào.”
Ma Tôn không nhiều lời nữa. Hắn dựa vào ma khí màu đen mà bay lên.
Ninh Diệu cũng rút kiếm ra, rồi nhìn sang Úc Lễ đang ẩn thân bên cạnh, Ninh Diệu thở phào, bởi vì chỉ có y mới có thể nhìn thấy được hắn.
Tốt quá rồi. Loại phù ẩn thân này của Úc Lễ đúng là rất hữu hiệu. Tuy rằng nó chỉ có hiệu lực trong khoảng thời gian hữu hạn, nhưng cũng chỉ cần cố chống đỡ trong một đoạn đường ngắn này thôi. Chờ đến khi tới được nơi không thể dùng thần thức kia là có thể đổi thành phù ẩn nấp bình thường rồi.
Ninh Diệu cho kiếm bay giữa không trung. Y tự nhảy lên trước, sau đó dùng ngón tay bên dưới áo mà ngoắc Úc Lễ lên cùng.
Mãi đến khi Úc Lễ nhảy lên kiếm, đứng ngay phía sau ôm lấy eo y, thì lúc này Ninh Diệu mới có thể khống chế được thanh kiếm bay lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912556/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.