Ngày hôm sau, Ninh Diệu thức dậy với một tinh thần vô cùng sảng khoái. Khi y đi ra cửa, bỗng thấy một căn nhà hoàn toàn mới đứng sừng sững ngay cạnh nhà mình.
Một mình Ma Tôn đứng khoanh tay trước cửa nhà. Tuy hắn mang mặt nạ nên người ta không thể nhìn rõ mặt, nhưng cả người hắn đều toát ra một vẻ gì đó rất khó nói, mang đến cho người ta cảm giác vừa cô đơn lại vừa thỏa mãn.
Ninh Diệu vẫn còn nhớ chuyện đêm qua Ma Tôn xông thẳng vào phòng. Nên ngay lúc này, khi đối mặt với Ma Tôn, y vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Sau khi kết thúc mọi chuyện y cũng có nghĩ lại, chuyện này có phải lỗi của Ma Tôn đâu. Chắc hẳn là sau khi Ma Tôn nghe thấy giọng nói của Úc Lễ lập tức cảm thấy trong phòng y có người xấu, dưới tình thế cấp bách như vậy nên mới xông vào.
Y đuổi Ma Tôn đi ra ngoài, nên người ta chưa nói gì đã phải đi ra mất rồi, đúng là tốt tính thật á.
“Đến rồi? Ta đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho em.” Ma Tôn là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc, đi về phía Ninh Diệu.
Trên bàn đá dưới tàng cây lớn trong đình viện đã được bày sẵn thức ăn, ytrông có vẻ rất phong phú.
Dựa theo kế hoạch, thì Ninh Diệu phải tiếp xúc với Ma Tôn nhiều một chút. Sau khi lấy được sự tin tưởng của Ma Tôn thì phải để hắn cho y biết con đường để phá hủy tháp phong ấn. Thế nên lúc này y không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912555/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.