Bởi vì muốn hóa giải Nhiên Tình Chủng trên người Úc Lễ nhanh hơn một chút, nên Ninh Diệu không ở lại Yêu giới quá lâu, mà tiếp tục xuất phát luôn.
Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, y sẽ trả Thần Khí lại.
Dưới sự lưu luyến của Yêu tộc, y và Úc Lễ bước lên tàu bay, đi về nơi cần đến.
Quay về nơi núi sâu rừng thẳm trong Nhân tộc lần nữa, y và Úc Lễ cùng đứng trên boong tàu hóng gió. Y lặng lẽ nhìn Úc Lễ một cái, ngầm thúc giục hắn: “Bây giờ cũng không có việc gì cần phải làm cả, tàu bay cũng sẽ tự động di chuyển, hay là huynh đi ngủ một lát đi? Sau khi ngủ sẽ không khó chịu nữa.”
Có thể giảm bớt đau đớn, cũng có thể mơ được một giấc mơ đẹp, có trăm lợi mà chẳng có cái hại nào, cớ gì lại không làm? Nếu như người bị Nhiên Tình Chủng quấn lấy là y, thì một ngày có mười hai canh giờ, y đã muốn ngủ hết mười một canh rưỡi mất rồi. Chẳng hiểu sao trông Úc Lễ lại không hề có một chút gì là vội vàng muốn đi ngủ cả?
“Ta không buồn ngủ.” Úc Lễ lắc đầu. “Ta cũng không cần phải ngủ. Thần Khí kia có tác dụng ở chỗ, khi ta không chịu đựng được nữa, nó sẽ cho ta một thời gian dễ chịu. Nhưng đoạn thời gian dễ chịu đó của ta vừa mới kết thúc, thế nên không cần phải nghỉ ngơi nữa.”
Ninh Diệu: “…”
Sao người này nói câu nào ta cũng có lý hết vậy nè? Nhưng nếu như y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-vat-chinh-truyen-nguoc-khong-cho-ta-khoc/1912566/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.