NhanKiến Định nhìn anh ửng đỏ hốc mắt, hơi sửng sốt, tim giống như bị kim đâm, quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Nhan Nhã Quỳnh, trong chớp mắt đau lòng không thôi, tựa như bị dao đâm. Hai tay đặt lên cửa kính khẽ gọi: “Nhã Quỳnh.”
Giang Anh Tuấn: “…”
Anh không muốn Nhan Nhã Quỳnh chịu khổ, nếu chuyện này phát sinh trên người anh, thì anh có thể chịu đựng, có thể chờ đợi, nhưng anh lại không muốn Quỳnh Quỳnh đợi, không muốn cô gái nhỏ của anh phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.
Trên đời này, người thật lòng yêu anh mà không có mục đích gì, cũng chỉ có cô gái nhỏ của anh mà thôi…
Giang Anh Tuấn cúi đầu, quật cường nói: “Tôi sẽ tự nghĩ biện pháp, bất luận thế nào, tôi nhất định cũng bắt Vũ Nguyên Hải phải trả giá đắt.”
Anh không cần bất cứ kẻ nào trợ giúp, cho dù đối phương mạnh đến mức anh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn, thì anh cũng có thể tự tìm ra biện pháp báo thù.
NhanKiến Định thở dài, quay đầu đẩy xe lăn của anh đến đối diện với Nhan Nhã Quỳnh: “Chuyện này cứ để Nhã Quỳnh tự mình quyết định đi, con bé sẽ không hy vọng nhìn thấy cậu vì báo thù mà tự đặt mình vào nguy hiểm, Giang Anh Tuấn, tốt xấu gì cậu cũng nên vì Nhã Quỳnh mà suy nghĩ một chút.”
Vừa lúc Giang Anh Tuấn muốn phản bác, trong nháy mắt ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh chậm rãi mở hai mắt, trên mặt còn mang theo nụ cười yếu ớt.
Trong phút chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3343472/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.