NhanKiến Định mỉm cười tiễn khách, kéo lấy ống tay áo Giang Anh Tuấn, đánh gãy lời anh định nói, nhất quyết túm người trở về, ánh mắt ra hiệu cho anh đừng tiếp tục nói thêm gì nữa.
Người bị tổn thương là Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn biết rõ bản tính của NhanKiến Định, miễn cưỡng đè xuống tính khí của mình, chờ bọn người kia đi rồi mới hất tay ra, mặt không biểu tình nhìn anh ta, ánh mắt so với mới vừa nãy còn lạnh hơn, toàn thân tỏa ra khí lạnh, không cần tiền cũng tuôn ào ào.
“Anh Tuấn, tôi biết cậu có lẽ không hiểu, nhưng mỏ kim cương ở Nam Phi không phải người bình thường có thể có, Ôn Hàng Dương có thể nhẹ nhàng đưa ra như thế, chứng tỏ thế lực sau lưng anh ta cũng không nhỏ hơn gia tộc Otto. Hiện tại chúng ta không phải đối thủ của anh ta, chúng ta cần phải âm thầm chịu đựng để chờ cơ hội trả thù, cậu có hiểu không? Cậu không nghĩ cho cậu thì cũng nên vì Hướng Minh và Nhã Quỳnh mà suy nghĩ chứ.”
Không quyền không thế thì lời nói không có trọng lực, rõ ràng là người bị hại, nhưng ngay cả báo thù cũng không làm được, NhanKiến Định cũng rất đau khổ. Tuy nhiên, từ sau khi tiếp quản một số việc của gia tộc Otto, anh ta biết rất rõ, gia tộc phía sau Ôn Hàng Dương, Giang Anh Tuấn không thể trêu vào, mặc dù anh cũng còn có ông ngoại chống lưng, nhưng nếu chính diện nghênh chiến như thế, chẳng những không chiếm được chỗ tốt, mà nói không chừng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tieu-thu-em-mai-la-nguoi-tinh/3343449/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.