Tôi tuy không có tiền, nhưng tôi có một tấm lòng chân thành. Tôi muốn dùng tình yêu và sự tốt bụng để cảm hóa họ, để họ chấp nhận tôi.
Khi mẹ của Phó Vân bị viêm phổi, ngay cả người giúp việc cũng tránh xa, sợ bị lây nhiễm. Chỉ có tôi ở cạnh giường chăm sóc bà ấy không rời, cho đến khi bà hồi phục.
Nhưng sau khi khỏe lại, bà chỉ lạnh lùng nói một câu:
“Vụng về quá, còn không bằng người giúp việc dọn nhà vệ sinh trong nhà.”
Lúc đó, tôi buồn rất lâu, không ngừng tự hỏi liệu có phải mình đã làm sai điều gì không.
Không lâu sau, mẹ Phó Vân lại gọi điện, bảo tôi đến chăm sóc cô em gái của Phó Vân vì cô ấy bị bệnh.
Tôi vui mừng đồng ý, nghĩ rằng cuối cùng họ cũng đã công nhận và chấp nhận tôi.
Cho đến khi tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện qua điện thoại giữa mẹ Phó Vân và cô em gái của anh ta.
“Chỉ là nuôi một con ch.ó ngoan ngoãn thôi.”
“Thích ai thì để A Vân nuôi ở bên ngoài là được.”
“Con này thì cứ giữ lại làm bao cát, nhà mình cũng không thiếu chút thức ăn cho chó.”
Chó ngoan, bao cát, tạm bợ, thức ăn cho chó.
Hóa ra, trong mắt họ, tôi thậm chí còn không được xem là một con người.
Chẳng trách sau này họ không phản đối chuyện tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tien-sau-khi-ly-hon-toi-song-sung-suong/3745099/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.