Chương trước
Chương sau
“Nga… Kim!” Trovey vươn hai tay ra, Hắc Kim phối hợp vùi đầu vào trong ngực cậu. “Ta cũng hy vọng… có thể sinh báo con cho ngươi… Thật đó…” Trovey có thể cảm giác được Hắc Kim muốn có con đến mức nào, đây là căn cứ hùng hồn nhất xác minh được sự tồn tại của nó trên thế gian, thế nhưng vì mình, Hắc Kim không thể không buông tha cho rất nhiều thứ. Trovey mới vừa rồi còn cảm thấy xấu hổ vì đã vô cớ ngờ vực tình cảm Hắc Kim dành cho mình, lúc này đây tất cả lời muốn nói đều có vẻ thừa thãi.
Một người một báo ôm lấy nhau, tuy rằng bọn họ không thể hôn môi, mọi người cũng không có khả năng thấu hiểu cho bọn họ, nhưng mấy ai biết tình cảm của bọn họ lại chân thành, tha thiết đến nhường nào.
***
Mấy ngày sau đó trôi qua khá khó khăn, Trovey có vẻ đã lâm bệnh nặng, toàn thân bủn rủn vô lực, không thể động đậy, nhất là thông đạo bị khai phá quá độ phía sau kia, nóng như thiêu như đốt, làm hại Trovey ngay cả bài tiết cũng như gặp phải khổ hình.
Đối mặt với chuyện người yêu bé bỏng không thể nhúc nhích dù một chút, Hắc Kim đương nhiên lãnh hết trách nhiệm chăm nom. Sau khi dàn xếp tốt Trovey đến ở một huyệt động thoải mái, thoáng gió, liền lao đi tìm thực vật và thảo dược.
Mỗi lần Hắc Kim rời đi đều khiến Trovey cảm thấy khủng hoảng, thế nhưng cậu chỉ có thể giữ nỗi bất an đó ở trong lòng không dám nói ra. Cậu biết nếu lại hoài nghi tình yêu Hắc Kim đối với mình, chắc chắn sẽ khiến nó thương tâm, nhưng không hiểu tại sao, dù bên ngoài biết rõ Hắc Kim yêu mình yêu đến phát cuồng, cậu vẫn cứ lo lắng ngày nào đó mở mắt ra, Hắc Kim đã vĩnh viễn biến mất.
Mỗi ngày đến thời điểm thay thuốc, là lúc Trovey cảm thấy thẹn nhất. Hắc Kim sẽ dùng đầu lưỡi từng chút từng chút một móc lớp thuốc dán ở nơi bị thương trong dũng đạo ra, sau đó lại đem lá thuốc mới từng chút lại từng chút đắp vào. Phương thức đổi thuốc khó có khả năng chịu đựng như vậy khiến Trovey rất thẹn thùng, lớp da ram ráp trên đầu lưỡi Hắc Kim luôn kích thích nhục bích bỏng đến sưng tấy khiến Trovey lần nào cũng phải run rẩy. Mà ở phía sau, Hắc Kim vẫn không ngừng phát ra tiếng liếm mép thỏa mãn, lại làm Trovey xấu hổ đến mức muốn chui xuống cái lỗ nào đó, vĩnh viễn không dám ra!
Có đôi khi, Hắc Kim nhìn Trovey rất chăm chú, hai cái chân sau càng không ngừng kẹp chặt lại thả lỏng, thả lỏng lại kẹp chặt… Trovey biết nó muốn cái gì, nhưng chuyện kinh khủng vừa trải qua trước đó, khiến Trovey vô cùng bài xích tính sự (chuyện xxx),giao phối quả nhiên giống hệt lời người lớn nói, là quá trình thống khổ cùng nhẫn nại…
Nhiều lần Hắc Kim nhịn không được tiến lên ngửi ngửi hoa huyệt của Trovey, nhẹ nhàng dùng cái mũi cọ cọ lên cánh mông trắng nõn của cậu, bày ra thỉnh cầu muốn giao phối, nhưng Trovey đều lấy lý do miệng vết thương chưa khỏi cùng lưng eo đau nhức để cự tuyệt. Cầu hoan thất bại, Hắc Kim cuối cùng đành mang tinh thần sa sút đi ra khỏi huyệt động, qua lúc lâu mới trở về, có đôi khi sẽ mất mặt suốt một ngày, mới tha một ít thức ăn và hoa quả trở lại trong động.
Nếu không tính đến chuyện kia, Trovey đối với tình nhân hắc báo của mình thật sự là không có chỗ nào để bắt bẻ. Hắc Kim đối với cậu luôn quan tâm cẩn thận, những yêu cầu vô lý thậm chí là quá đáng mà Trovey đề ra xuất phát từ lý do đau đớn hay nhàm chán, Hắc Kim đều tận lực thỏa mãn cậu, mỗi ngày Trovey đều nằm ngủ trong lồng ngực ấm áp của Hắc Kim, da lông của Hắc Kim trơn bóng mềm mại, xúc cảm tốt khỏi nói, Trovey quả thực yêu thấu bộ lông cùng thân mình ấm áp này của nó, ngủ như vậy quả thực thoải mái cực kỳ! So với cái giường gỗ nhỏ của mình ở nhà không biết thoải mái hơn gấp bao nhiêu!
Thảo dược mà Hắc Kim tìm về rất có hiệu quả, vài ngày sau chỗ sưng đỏ liền hoàn toàn biến mất, tuy rằng eo và chân vẫn còn hơi vô lực, nhưng cậu miễn cưỡng đã có thể ra ngoài cửa động hít thở không khí.
Sơn động ẩn tại chốn rừng sâu bí mật, tầng tầng lớp lớp tán cây dày đặc khiến tầm mắt không thể nhìn về nơi xa. Cho dù như vậy, Trovey vẫn là thích mỗi ngày ngồi ở cửa động, ánh mắt dõi về phía sơn thôn.
Không biết mẹ có phải lại đi khắp thôn gọi cậu về nhà ăn cơm hay không, không tìm thấy mình, bà hẳn sẽ sốt ruột lắm? Thảo dược mà thầy thuốc Quetzal nhà kế bên nhờ mình đi hái còn chưa hái được, không biết còn có cơ hội mang về cho ông ấy không… Bé Angelica ở đầu thôn Đông hôm qua chắc là đầy tháng rồi nhỉ? Phải biết rằng mẹ của bé – chị Elia, chính là người tình trong mộng của toàn bộ thiếu niên trong thôn đó! Sau khi chị Elia mất, tất cả bọn con trai đều đem hy vọng chuyển sang cho Angelia, hy vọng cô bé mau lớn một chút, cho nên rượu mừng ngày đầy tháng của bé nhất định có rất nhiều người đến uống nhỉ? Lúc trước Trovey tranh lên đầu, mới có được vị trí là người thứ mười bảy được ôm bé con một cái, bây giờ mình không đi được nữa, vậy là lợi cho người phía sau quá rồi!
Không biết từ khi nào, một giọt nước mắt trào ra từ trong hốc mắt Trovey, càng lúc càng không thể nén xuống. Nhắm mắt lại vẫn không được, thật không biết đôi mắt chỉ hơi to một chút thôi, tại sao lại có thế cất chứa nhiều nước ở bên trong như vậy?
Một xúc cảm ấm ướt quen thuộc dịu dàng mơn trớn trên khuôn mặt, mở mắt ra, mới thấy Hắc Kim vừa từ bên ngoài trở về đang dùng đầu lưỡi liếm khô nước mắt của chính mình.
Trovey miễn cưỡng cười cười, im lặng nhìn Hắc Kim, có đôi khi, hai người bọn họ cứ như vậy không nhúc nhích mà nhìn nhau, lại tựa như mãi mãi cũng nhìn không chán…
“Đi nào, ta đưa em tới một nơi…” Cúi đầu ngậm lấy gói đồ kết bằng cỏ vừa mang về, Hắc Kim xoay người đưa lưng về phía Trovey, ý bảo cậu ngồi lên lưng mình.
Chẳng buồn hỏi là đi đâu, Trovey lẳng lặng ngồi lên lưng Hắc Kim, mặc Hắc Kim cõng mình phi về phía rừng sâu.
Trời đã xẩm tối, xa xa thi thoảng truyền đến tiếng kêu râm ran của những con cú mèo, tiếng lũ ếch xao động bên hồ nước, những thứ đã tạo nên thanh âm của rừng rậm… Hắc Kim cõng Trovey, lanh lẹ xuyên qua khu rừng, bỏ những thanh âm này lại phía sau, dần dần, cảnh vật chung quanh trở nên quen thuộc, đây là đường về nhà!
“Kim! Ngươi làm gì thế?!” Trovey kinh hoảng hỏi, Hắc Kim không thể để cho người trong thôn nhìn thấy, dân thôn vẫn cho rằng hắc báo là biểu tượng của tai ương, nếu bắt gặp nhất định phải giết chết nó, nếu Hắc Kim muốn vào trong thôn, quả thực là đi chịu chết!
“Kim! Không thể chạy tới nữa… Quá nguy hiểm!” Vì sự an toàn của Hắc Kim, Trovey sớm đã có giác ngộ phải vĩnh viễn rời khỏi sơn thôn, nhưng Hắc Kim lần này lại tự đi phạm hiểm, tuyệt đối là có liên quan tới mình!
“Kim, đừng đi… Ta xin ngươi… Ta không nhớ nhà đâu… Thật đó!” Trovey không thể ngăn lại bước chân của Hắc Kim, nằm trên lưng nó nức nở lên.
“Ngoan, đừng khóc!” Hắc Kim dừng bước lại, buông cái bọc đang ngậm trong miệng, cất tiếng an ủi bé con trên lưng: “Bảo bối, em không muốn đánh thức toàn bộ thôn dân chứ?” Trovey ngẩng đầu vừa nhìn, không biết từ khi nào, bọn họ đã đến cổng thôn. Nhà mình cách cổng thôn rất gần, từ nơi này có thể loáng thoáng nhìn đến ngọn đèn hắt ra từ trong nhà.
Hắc Kim ngậm gói đồ nhét vào trong ngực Trovey, dùng đỉnh đầu đẩy đẩy thân cậu về phía trước: “Mau đi đi, về thăm mẹ em, ta cưới con trai của bà, thứ trong cái bọc này chính là sính lễ của ta!”
Trovey ôm gói đồ đứng ngây đó, không chịu xê dịch nửa bước.
“Bé ngốc, em còn đứng vậy mãi sẽ bị người ta phát hiện đấy, em mau đem đồ đến tặng cho mẹ em đi, ta chờ ở chỗ này, sẽ không sao đâu!”
“Thật sự không sao chứ?” Nội tâm Trovey đấu tranh gay gắt, rất muốn vào thăm mẹ, rồi lại sợ đem đến phiền toái cho Hắc Kim…
“Ta bảo chứng mà! Đêm nay không có ánh trăng, bọn họ không nhìn thấy ta đâu!”
Dưới sự nhất mực cam đoan của Hắc Kim, Trovey ôm gói đồ chạy về phía ngôi nhà nhỏ của mình.
Nếu là trước kia, giờ này hẳn mẹ đã sớm đi ngủ, thế nhưng hiện tại cửa sổ trong nhà lại đều còn mở, trong phòng vẫn sáng đèn. Ánh nến hắt ra từ bên trong, khiến Trovey cảm thấy vô cùng ấm áp. Rón ra rón rén trèo vào từ cửa sổ phòng mình, đặt gói đồ tới chỗ dễ thấy, lại lục tìm một cái hộp nhỏ được điêu khắc tinh mỹ dưới đáy hòm đựng quần áo của mình, lấy ra chuỗi ngọc đựng bên trong.
Một người thần bí từng đưa cho cậu ba viên ngọc châu xinh đẹp, nói đây là thù lao vì cậu đã dẫn hắn vào rừng. Trovey đem chúng làm thành vòng trang sức rồi cất giấu. Chiếc vòng này là thứ quý giá nhất của mình, tặng cho Hắc Kim coi như quà đáp lễ đi…
Đem chuỗi ngọc nhét vào trong ngực, Trovey rón rén mở cửa phòng, muốn đi xem mẹ. Mới vừa mở cửa ra, liền thấy mẹ đang nằm gục trên chiếc bàn trong phòng khách mà ngủ, cửa sổ bên cạnh mở toang, gió càng không ngừng thổi vào, mẹ không khỏi run người vì lạnh.
Trovey cảm thấy sống mũi cay cay, quay lại phòng cầm một chiếc áo ra, nhẹ nhàng choàng thêm cho mẹ. Động tác nhẹ nhàng này, vẫn là làm người mẹ giật mình bừng tỉnh.
“Trovey?!” Mẹ lập tức bắt lấy hai tay Trovey: “Trời ạ, là con thật sao? Con đã trở về?”
“Đúng vậy, mẹ… Con đã về…” Trovey ôm chặt lấy mẹ, kích động đến cơ hồ nói không nên lời.
“Ôi, con tôi! Con của tôi… Cuối cùng con cũng trở về! Con đã đi đâu vậy? Hù chết mẹ rồi!” Trở tay ôm chặt lấy đứa con, giọng nói của mẹ Farrell kịch liệt run rẩy: “Con làm mẹ cứ nghĩ con đã chết! Ngày nào mẹ cũng mở đèn lẫn cửa sổ chờ con về… Ngày nào mẹ cũng chờ con trở về…” Nhìn mẹ mình không ngừng rơi nước mắt, Trovey lại đau lòng vô hạn.
Mạnh trấn định tinh thần, Trovey nói: “Mẹ à, con đã kết hôn rồi!”
“Kết hôn?” Mẹ Farrell bị tin tức bất ngờ này làm cho ngơ ngác.
“Đúng vậy ạ!” Kéo mẹ vào ngồi trong phòng mình, mở ra gói đồ của Hắc Kim, đặt vào lòng mẫu thân: “Những thứ này đều là lễ vật mà nó muốn đưa cho người…”
“Ôi trời ơi!” Mẹ Farrell nhìn đến những thứ trước mắt, kinh hô lên — bên trong có hơn mười viên lục bảo thạch to như trứng chim!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.