Gắng trấn định tinh thần, Trovey nói: “Mẹ à, con đã kết hôn rồi!”
“Kết hôn?” Bà Farrell bị tin tức bất ngờ này làm cho ngơ ngác.
“Đúng vậy ạ!” Kéo mẹ vào phòng mình ngồi, mở ra gói đồ của Hắc Kim, đặt vào lòng mẫu thân: “Những thứ này đều là lễ vật mà nó muốn đưa cho ngài…”
“Ôi trời ơi!” Bà Farrell nhìn đến những thứ trước mắt, kinh hô lên — bên trong có hơn mười viên lục bảo thạch to như trứng chim!
“Những thứ này là ở đâu ra vậy?!” Bà Farrell vội chuyển mắt sang chằm chằm nhìn Trovey: “Nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng tuyệt không thể đi trộm đồ nhà người khác!”
“Mẹ à, con không trộm…” Trovey khó lòng giãi bày: “Đây là nó đưa cho…”
“Ai đưa? Con nói cho mẹ biết… Là cô nương nhà nào bạo tay như vậy? Một hơi đưa hơn mười viên bảo thạch? Hơn nữa còn là lục bảo thạch quý giá đến thế?”
“Con… Cái đó…” Trovey không biết nên giải thích như thế nào.
“Nếu con cưới vợ, cũng nên đón về nhà chứ, sao lại chỉ có một mình con lén trở về như kẻ trộm thế này? Có phải con đã làm ra chuyện gì không dám nhìn mặt người khác rồi không?! Con mau nói đi!” Bà Farrell túm lấy cánh tay Trovey, dùng sức lay.
Đúng là đã làm chuyện không thể nhìn mặt người khác, nhưng tuyệt đối không phải như mẹ tưởng đâu…
Trovey sốt ruột đến độ đầu đầy mồ hôi, Hắc Kim còn đang ở cổng thôn chờ cậu, thời gian kéo dài càng lâu, nó sẽ càng nguy hiểm.
“Mẹ, không phải con cưới vợ, mà là con… gả cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-thu-loan/261957/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.