Edit: Vân Dương Beta: Tiểu Chi Thất Nhàn xem triền đấu không phân thắng bại của ba người Vân Lẫm, cau mày, thời gian càng dài, đối với mấy người bọn họ lại càng thêm bất lợi. Phải mau bắt giữ ”thủ lĩnh địch” Bắc Đường Tẫn mới được. Giơ tay khẽ vuốt bụng: cục cưng a, ngươi phải giữ chặt mẫu thân, chúng ta kề vai chiến đấu cùng phụ phân. Nghĩ đến đó, liền khom lưng quơ lấy đại đao bị đánh rơi bên cạnh, đứng dậy, đi về hướng Bắc Đường Tẫn. Bắc Đường Tẫn khó khăn tránh thoát một đao bỗng nhiên đánh tới. Thất Nhàn tựa vào bên cạnh Vân Lẫm, ánh mắt chạm nhau. Trong mắt Vân Lẫm hiện rõ vẻ lo lắng. Thất Nhàn hồi trả bằng một ánh mắt an tâm. Chỉ như thế, không cần dùng lời nói, đã hiểu suy nghĩ của đối phương. Sóng vai, hướng về Bắc Đường. Một đại đao gào thét, một chưởng phong lẫm liệt, phối hợp vô cùng chặt chẽ, phảng phất như đã luyện tập vô số lần, ép Bắc Đường Tẫn lui từng bước từng bước. Vốn ứng phó một mình Vân Lẫm, Bắc Đường Tẫn đã phải cố hết sức. Bây giờ lại thêm Thất Nhàn, Bắc Đường Tẫn đương nhiên không chống đỡ được. Chợt thấy một chưởng đánh về phía tim mình, Bắc Đường tuy nhanh chóng né tránh, nhưng lại hướng về lưỡi đao đang kề cận. Mắt thấy sắp chế trụ thành công Bắc Đường, bên cạnh lại nhảy ra một tên hộ vệ, nghiêng thân bay tới, đẩy Bắc Đường, đem thân mình che chở cho chủ tử. Đại đao đâm lên cánh tay trái người nọ. Bắc Đường vội vàng lui về phía sau, tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả gì, kế này tất bại, dây dưa nữa cũng vô ích. Lúc này chỉ nghe trong đám hỗn độn có người quát lên: “Người của nha môn tới!” Trong nháy mắt Thất Nhàn xoay người, Bắc Đường Tẫn liền ra ám hiệu rút lui cho đám người phía sau. Lập tức, có người ném ra đạn khói, sương trắng tràn ngập trong hành lang. Mấy người Thất Nhàn vừa che mũi, vừa xua tan khói trắng, khi đuổi tới sương phòng kia, Bắc Đường Y vốn đang nằm trên giường cũng đã không thấy bóng dáng. “Coi như bọn họ nhanh chân!”Nhị Tuyệt căm hận nói, “Ta vốn còn đang buồn bực, một tiểu cô nương tại sao lại có ám vệ bảo vệ. Hóa ra là do tên thái tử chết tiệt kia quấy rối.” ” Bắc Đường kia cũng thật khó tóm. Ở hoàng cung Nam Vũ cấu kết với Long Hành Phong Lang làm việc xấu, đối nghịch với chúng ta, hiện nay lại ra cái chiêu quỷ quái này, hắn thấy chúng ta dễ ức hiếp lắm sao!” Hải Đường cũng là tức giận không ít: “Đuổi theo mau, đánh cho thống khoái!” Nôn nóng, định nhảy ra ngoài cửa sổ. “Không vội.” Vân Lẫm ngăn cản, ” Thân thể chị dâu quan trọng hơn.” Nói xong tiến lên đỡlấy Thất nhàn. Hải Đường lập tức nhớ lại một màn kinh tâm vừa rồi, giữ chặt Thất Nhàn, nhìn từ trên xuống dưới, tiếp theo lại không nhịn được oán trách: “Ngươi biết rõ là tên thái tử đáng ghét kia, đúng hay không? Làm sao ngươi không nói sớm? Sớm nói ta đã kéo theo Thư ngốc tới!” Thất Nhàn cười híp mắt: “Thật ra lúc đầu ta cũng không biết là người kia. Hơn nữa, Hồ Điệp Nhi, ngươi cảm thấy nếu Thư ngốc tới, còn cho phép ta đi mua mười tên khất cái “đãi” khách sao? Không có một màn như kia, đầu sỏ đứng đằng sau có xuất hiện không?” Khóe mắt Hải Đường nhất thời co quắp, cũng đúng! Lâm Thư ngốc tới, chỉ biết nói năng chỉ trích hành động của Thất Nhàn, cái gì thương thiên hại lý, cái gì nữ giới đức hạnh … vân vân. Vậy thì căn bản sẽ không có cái màn sau. Vẫn là chị dâu nhà mình nghĩ chu đáo, sáng sớm đã đưa Tiểu Ái Nhàn đến phòng Thư ngốc, bảo hắn buổi tối chiếu cố tiểu tử. Lúc này, có lẽ đang trong khách điếm chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với Tiểu Ác Ma kia đi. “Nhưng để Bắc Đường chạy như vậy, thật đúng là không cam lòng!” Hải Đường giẫm mạnh chân. “Sao phải không cam lòng? Lần này chỉ là giáo huấn hắn. Người này dù sao cũng là thái tử một nước, hiện tại không có lý do hợp lý, chúng ta vẫn không thể động, nếu không sẽ đưa tới phiền toái.” Trong mắt Thất Nhàn hiện lên một tia sáng: “Huống chi, thời gian còn rất dài, sau này còn sợ không có cơ hội thu thập hắn sao?” Đang nói, hành lang vang lên tiếng huyên náo. “Ai? Rốt cuộc là ai dám quấy rối ở trong thành của bổn thành chủ? Lăn ra đây cho ta!” Truyền đến tiếng quát quen thuộc. “Là người quen a!” Thất Nhàn buồn cười được quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Bảo chúng ta “lăn ra” kìa .” Hải Đường đầu còn đang bốc khói, sải bước đi ra: “Vậy thì ra ngoài, nhìn xem thử cuối cùng là người nào ‘ lăn’!” Không có Bắc Đường, lại có một nơi trút giận tự đưa tới cửa, không nên lãng phí. Thất Nhàn rất đồng cảm, muốn ra ngoài xem náo nhiệt. Lại bị Vân Lẫm kéo lại: “Trở về tìm lão già kia xem một chút.” Thất Nhàn chỉ chỉ bụng của mình: “Lão gia, hài tử không có chuyện gì đâu!” Vân Lẫm kéo tay trái của nàng: “Hắn không có chuyện, nàng có chuyện.” Thanh âm vẫn bình thản như cũ, nhưng lại vô cùng kìm nén. Thất Nhàn cúi đầu nhìn, nhìn thấy trên tay có một vết thương nhỏ, đúng là mình cầm đao không cẩn thận nên chạm phải phía trên lưỡi đao. (p/s: cây đao cong nên khó cầm hơn kiếm) Nhất thời ngạc nhiên, nàng lúc nào trở nên yểu điệu như vậy rồi, cái vết thương nhỏ này cũng muốn phiền đến “Y tiên” ? Ngẩng đầu định kháng nghị, lại nhìn thấy ánh mắt của Vân Lẫm, lập tức, tình cảm ấm áp thấm vào tận tim. Cặp con ngươi từ trước đến giờ luôn bình thản không gợn sóng lúc này đầy ắp nhu tình, khiến cả khuôn mặt hắn cũng trở nên nhu hòa đi nhiều. Loại vết thương nhỏ này là ngay cả nàng cũng không nhận thấy được , nhưng Vân Lẫm lại phát hiện ra. Chút biến hóa trên người nàng, hắn đều ở thời thời khắc khắc chú ý. Kiếp trước, kiếp này, có ai để ý đến nàng như vậy? Không có bất kỳ mục đích, mưu đồ, toàn tâm toàn ý, chỉ thuần túy quan tâm nàng như vậy. Cho dù Bắc Đường Tẫn có cho nàng danh phận gì, nhưng cũng không thể không can tâm bại trong tay Vân Lẫm trong việc này? Một người như vậy, làm sao bảo nàng có thể không khuynh tâm? Dưới ánh trăng, ánh mắt cánh cứ như vậy quấn quýt si mê. Dến khi, “Khụ khụ” tiếng ho khan lúng túng vang lên. “Gia, Thất muội, ta còn ở chỗ này.” Bên cạnh Nhị Tuyệt như đang nhìn trăng tròn, vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Hai người này cũng thật là quá chuyên tâm rồi, không phát hiện còn có người sống sờ sờ như hắn đang đứng sao? Mập mờ như làm gì? Khi dễ Nhược Thủy của hắn không có ở đây sao? Hắn nếu không lên tiếng, hai người này có phải hay không sẽ hôn nhau? Thất Nhàn tức giận, quay đầu lại liếc hắn một cái, không khí tốt như vậy đều bị người này phá hư. “Nhị ca, ngươi nên học viết một ít chữ.” “Học viết chữ?” Nhị Tuyệt nghi ngờ quay đầu lại. Tại sao lại nói đến viết chữ. Tiểu muội nhà hắn đánh trống lảng cũng rất nhanh, “Nhị ca ta không nói thông thuộc tứ thu ngũ kinh, cũng là một cử nhân a.” “Chức cử nhân này của nhị ca tuyệt đối là dựa vào quan hệ với tướng công nhà ta mới leo lên được đi .” Thất Nhàn khinh thường giễu cợt. Nhị Tuyệt trợn mắt, định cãi lại. Chỉ nghe Thất Nhàn nói câu tiếp theo: “Nếu không, sao cả hai chữ ‘ tránh đi ’ Nhị ca cũng không biết?” Hai Tuyệt lập tức hiểu rõ. Thì ra là Thất Nhàn là trách hắn quấy rầy hai vợ chồng bọn họ đây! Thế nên mới mắng hắn như vậy! Ai, hắn không còn lời nào để nói. Bởi vì, quả thật , hắn là một cái lồng đèn lớn cản trở bọn họ mà. “Nhi Tuyệt.” Lúc này lại nghe thanh âm Vân Lẫm vang lên, cùng ngày thường như nhau không có gợn sóng, cẩn thận nghe một chút, bên trong lại như có mấy phần não ý, “Ngươi gần đây có phải hay không rất rỗi rãnh?” A? Hai Tuyệt nhất thời phản ứng không kịp. Tại sao lại nói đến vấn đề này. Không đợi hắn trả lời, Vân Lẫm lại nói: “Mỏ than Lâm Thành hiện tại đang thiếu đốc công, ngươi đến giúp đỡ chút đi.” A? Nhị Tuyệt trừng lớn mắt, nhìn gia nhà mình, trong lúc nhất thời kinh ngạc nói không ra lời. Lâm thành nga, không nên a, nơi đó cỡ nào không thú vị a. Khoan hãy nói, hắn còn muốn tìm Nhược Thủy a. Đáng thương Nhị Tuyệt tiểu ca — ai bảo lên tiếng không đúng lúc, không đúng lúc làm lồng đèn, liền bị quyết định một đời trai tráng phải lưu lac tha phương. Nhìn Nhị Tuyệt trưng ra vẻ mặt “tráng sĩ một đi không trở về” , Thất Nhàn không nhịn được cảm giác vui vẻ. Kho Vân Lẫm lôi kéo nàng muốn đi thật nhanh, nàng vội vàng móc ra lệnh bài Phượng Lai đưa, nhét trong tay Nhị Tuyệt: “Nhị ca, giải quyết việc này đi.” Sau đó, vợ chồng hai người ngọt ngào tay trong tay bước đi. Để lại Nhị Tuyệt nhìn hai tấm lưng kia nghiến răng nghiến lợi. Chợt nghe, bên ngoài hổn hển rống giận: “Bổn chủ thành sẽ cho bọn đạo tặc các ngươi biết chút lợi hại!” Một câu nói làm Nhị Tuyệt nổi trận lôi đình. Hắn không thể kháng nghị gia, tìm người phát tiết một chút không được sao. Cho nên, vứt lệnh bài, chậm rãi bước ra ngoài. Đáng thương, chủ thành vênh váo tự đắc còn không biết đến cuối cùng mình phải “Lăn” làm sao, “biết lợi hại” thế nào. Khi nào hai người Thất Nhàn tới khách sạn, chợt đụng phải ngươi vội vàng chạy ra cửa, làm như có giặc đến nhà- Lâm Doãn Chi. “Sao vậy, đại ca?” Thất Nhàn kỳ quái hỏi. Lâm Doãn Chi thấy bọn họ, như thấy cứu tinh, vội la lên: “Các ngươi đi nơi nào? Tiểu Nhàn không thấy! Thích muội, cũng là đại ca không tốt. Ta thấy ánh trăng đẹp như vậy, liền tha thẩn trong hành lang. Ngắm cảnh.Không nghĩ tới lúc trở về, hài tử đã không thấy tăm hơi.” Khuôn mặt ảo não. Không thấy? Thất Nhàn cũng không để ý: “Đại ca, yên tâm, tiểu tử kia, lát nữa sẽ tự chạy về.” “Nhưng là, tất cả kẹo đường trên bàn, còn có túi nhỏ cũng không thấy.” Phút chốc Thất Nhàn hiện đầy hắc tuyến bên trán*. Tình hình như thế, nàng cảm thấy gặp qua một lần đây? Lúc tiểu tử hạ sinh không lâu. . . . . (*khuôn mặt này đây ==|||) Bước nhanh đến phòng hai lão đầu. Quả nhiên, bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng, chăn căn bản không có dấu vết đã mở ra. Mở cửa phòng lão đầu áo tím, thậm chí từ bên trong thổi ra một bức thư. Mở ra nhìn, chỉ thấy phía trên chỉ một loạt chữ viết: “Tiểu tử được lão đầu ra mang đi, không cần nhớ.” Khóe miệng Thất Nhàn không tự chủ được run lên, quả thật, hài tử là lại bị hai lão đầu”Trộm” đi. Hai lão đầu này thật đúng là”Hèn hạ” , thế nhưng chọn vào buôi tối hôm nay ,lúc nàng không có ở đây hạ thủ. Xem ra đã nhắm thời cơ này rất lâu rồi. Tiểu tử, đoán chừng là bị hai lão đầu dùng kẹo đường cho dụ dỗ . Nếu không, như thế nào biết điều như vậy? Tuy mấy canh giờ, hẳn là đi không được xa. Hiện tại đuổi theo vẫn kịp. Lúc Thất nhàn nhấc chân định ra cửa. Lại bị Vân Lẫm ngăn cản. “Làm cái gì? Mau đuổi theo họ a!” Khó giải thích nhìn hắn một cái. “Hài tử sẽ không gặp chuyện.” Vân Lẫm không vội không vàng buông một câu, “Nhưng nàng phải đi gặp đại phu. Thất Nhàn không khỏi im lặng than thở. Lúc này, nam nhân này lại nghĩ đến chuyện này đầu tiên, thật đúng là tâm tư cố chấp. Nhưng mà, Vân Lẫm thật ra thì vẫn hi vọng tiểu tử cùng mình tranh giành nương tử đi nhanh một chút, lúc này hai lão đầu nhân cơ hội mang đi, tuy là có chút không đạo đức, cũng thật sự là hợp tâm ý của hắn, tự nhiên không cần đuổi theo. Lúc này, mỗ chó mập đang tản bộ đi qua nơi này, thấy Thất Nhàn, lập tức tới đây cọ xát mấy cái, “A ngô” thỏa mãn phải gọi lên mấy tiếng. Vân Lẫm khóe mắt lập tức giật mấy cái, nếu như có thể, hắn thậm chí hi vọng này con chó mập này cũng bị người dẫn đi. Nhìn lại Thất Nhàn, huống chi, hiện tại, vết thương trên người nàng vẫn tương đối trọng yếu. Thất Nhàn không biết làm sao đành đi ra ngoài tìm đại phu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]