Chương trước
Chương sau
Edit: Bỉ Ngạn Beta: Tiểu Chi
“Chị dâu, chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện mà thôi, có phải làm quá hay không….” Hải Đường cuối cùng cũng không đành lòng nhắm mắt bỏ đi. Tuy nói ý địn ban đầu của nàng là muốn lưu lại mỹ nữ Y Y này để xem kịch vui khi ăn no rửng mỡ, nhưng làm thế này không tránh khỏi có chút quá tàn nhẫn đi.
“Không nỡ để hài tử này bị thịt bởi bầy sói sao? Huống chi ‘hài tử’ này cũng là sói trong nhà, ngươi đau lòng làm chi?” Thất Nhàn liếc nàng một cái.
Trong lúc nàng nói chuyện, ngoài cửa sổ, vài bóng người di chuyển, giống như gió thổi đến bên giường lớn.
“Này, ngươi thấy đấy, nhận vật chính không phải là tới sao?” Đáy mắt Thất Nhàn hiện lên một tia sắc nhọn.
Người tới xuất công phu, đẩy ra mười tên ăn mày đang vây lấy Y Y mỹ nữ.
Có kẻ bị đánh văng lên bàn bàn, đập nát một thanh gỗ tốt, có kẻ phá cửa bay ra, hù dọa khách dưới sảnh, có kẻ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài cửa sổ, rớt từ trên tầng hai xuống.
Có thể thấy được ngươi này xuất chưởng mãnh liệt cỡ nào.
Mỹ nữ Y Y như cũ rơi vào hoảng sợ, không lấy lại được tinh thần, trong mắt trống rỗng vô tận, kinh hoảng.
“A ——” Tiếng thét chói tai không ngừng.
Trong mắt kẻ đến là một tia ảo não, thương tiếc, một tay cởi áo choàng trên người phủ lên người Y Y, điểm huyệt ngủ của nàng.
Tiếng thét chói tai đột nhiên ngừng lại.
Mấy người còn lại vung đao chém đứt sợi dây trói tay chân Y Y.
“Bắc Đường thái tử gia, rốt cục ngài cũng chịu hiện thân rồi?” Phía sau là tiếng nói lạnh lùng của Thất Nhàn.
Người tới có tóc xù, mắt xanh, chính là Bắc Đường Tẫn
“Làm sao ngươi có thể nhẫn tâm hạ thủ với một cô nương thuần chân* như vậy?” Bắc Đường Tẫn quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin, tức giận nhìn Thất Nhàn đang nhàn nhã ngồi xem.(*trong sáng thánh thiệt)
“Vậy thái tử gia cho rằng ta là ai? Thánh nhân sao? Thất Nhàn cười lạnh một tiếng, “Nếu không phải thái tử gia hào phóng dâng ra muội muội nhà mình, tiểu cô nương kia lúc này hẳn là còn đang hưởng thụ cuộc sống công chúa của nàng đấy, không phải sao?”
Bắc Đường Tẫn nhất thời cứng họng. Quả thật , đây hết thảy cũng là mưu kế tốt của hắn.
Y Y chính là là tiểu công chúa đáng yêu nhất của Bắc Đường Hoàng Đình, cũng là công chúa ngây thơ nhất, bởi vì nhu thuận, ngọt ngào, nên nhận được mọi sự thương yêu, che chở của mọi người, được mọi người cưng như trứng, hứng như hoa, đương nhiên cũng gồm cả hắn.
Hắn nghĩ, cô gái như thế, tất cả nam nhân đều không thể kháng cự được.
Mấy lần rồi hắn chẳng lần nào đoạt được Thất Nhàn, vậy chỉ có thể hạ thủ trên người Hách Liên Vân Lẫm, để cho hắn thay đổi lòng mình, mới có thể khiến Thất Nhàn chết tâm.
Vốn là hắn cho rằng Nam Vũ Đế cùng Vân Lẫm lập ra ra đình là một cơ hội rất tốt, nhưng bởi vì chuyện của Long Hành Phong, Nữ Đế cùng người Tường Vương lấy cớ lễ kết hôn vẫn chưa hoàn thành, thế nên cuộc hôn nhân kia không có hiệu lực.
Nhưng hắn nhìn ra tình cảm của Vân Lẫm cùng Thất Nhàn không có biến đổi, cũng có thể đoán ra mất phần tin tức trong buổi lễ kia, hẳn là vì đối phó với Long Hành Phong mà vạch ra kế ấy.
Mà khi đó, vừa lúc Y Y ra khỏi Bắc Hãn Hoàng Đình, đến Nam Vũ tìm hắn.
Lúc ấy trong lòng hắn mới xuất hiện kế này.
Mà Y Y, chỉ lần đầu tiên, liền nhìn trúng Vân Lẫm.
Đúng là hai chuyện tốt gắn liền với nhau. Vừa có thể khiến uội muội bảo bối của mình đạt được ước muốn, mình cũng có thể ôm được mỹ nhân. Hắn nghĩ không thể bỏ qua ột cơ hội tốt như vậy.
Vì vậy, hắn vì Y Y nhọc lòng sáng tạo cơ gặp gỡ Vân Lẫm. Ngay cả dược vật trong phòng Vân Lẫm cũng là do hắn thêm vào. Hắn chỉ nghĩ Vân Lẫm cũng chỉ là một nam nhân bình thường, có nữ nhân nhảy vào lòng, lại là một cô bé mềm mại đáng yêu như thế, ắt sẽ thành chuyện tốt.
Cho dù không thành được, Thất Nhàn thấy một màn Vân Lẫm cùng Y Y quần áo không chỉnh tề, cũng sẽ có nhiều nghi vấn, nản lòng thoái chí.
Không nghĩ tới hắn đã đoán sai tất cả, hơn nữa rất sai, mới khiến Y Y rơi vào tình trạng hiện tại này.
Hắn không nghĩ tới Vân Lẫm lại có thể kháng cự, hắn không nghĩ tới Thất Nhàn một chút cũng không nghi ngờ Vân lẫm, hắn càng không nghĩ tới Thất Nhàn thật sự có thể hạ quyết tâm trừng phạt Y Y độc ác như vậy.
Nhìn bộ dạng Y Y, chuyện lần này hẳn là đã lưu lại trong lòng nàng một bóng ma không thể xóa bỏ.
“Nếu như tiểu cô nương muốn trách, cũng chỉ có thể trách ca ca của nàng. Đợi đến như thế này mới chịu đi ra cứu nàng.” Thất Nhàn rảnh rỗi nói, quét mắt nhìn thấy sắc mặt không tốt của Bắc Đường Tẫn, “Thái tử ra vẫn luôn đánh cuộc, ta sẽ không hạ thủ sao?”
Bắc Đường Tẫn hít một hơi thật sau, hắn đúng đã đánh cuộc, đánh cuộc Thất Nhàn sẽ không thật sự động thủ, cho nên mới chậm chạp không muốn xuất hiện. Nhưng, lần đánh cuộc này, hắn thua rất thảm.
“Ta không phải là không nói qua với Thái tử gia, cho tới bây giờ người khác kính ta một thước, ta sẽ kính ngươi một trượng. Nhưng nếu như người khác phạm ta mọt tấc, ta sẽ đáp trả gấp trăm lần. Đối với tiểu công chúa Y Y chính là như thế.” Nói đến đây, Thất Nhàn chắp tay đứng lên, nhìn thẳng Bắc Đường Tẫn, “Dĩ nhiên, đối với Thái tử gia ngài cũng thế. Thái tử gia không phải một mà là ba lần khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của ta, hiện tại, còn đánh chủ ý lên đầu tướng công nhà ta. Thật khiến ta bội phục. Giờ ở đây, chúng ta sẽ đêm chuyện này tính toán rõ ràng, như thế nào?” Trong mắt hiện lên vẻ ngoan độc.
Bắc Đường Tẫn híp mắt nhìn màng : “Nhàn nhi, nàng chỉ có ba người, muốn đối kháng với đội ám vệ ?”
Thất Nhàn khẽ cười một tiếng, khiêu khích vô hạn: “Binh không quan trọng số lượng, mà quan trọng chất lượng. Như thế nào, thái tử gia thử một chút liền biết.” Nắm tay thành trảo, liền đi tới.
Oán hận mấy lần bị bắt làm nô lệ giam cầm, lần này sẽ kết thúc. Cũng tốt, gọt bớt nhuệ khí cùng tự phụ trên người tên này.
Ở hoàng cung Nam Vũ, bọn họ cũng coi như là khách, hơn nữa giữa họ không phải là kẻ địch thật sự. Không nghĩ tới người này lại cố chấp như vậy, phái người theo dõi bọn họ không nói, còn phái cô bé ngây thơ như vậy vào phòng vọng tưởng phá vỡ tình cảm của nàng cùng Vân Lẫm, nên nói là hắn quá coi thường nàng hay là hắn đánh giá cao bản thân mình?
Đã như vậy, cuộc kết toán này là không thể tránh khỏi. Hiện tại cho dù đánh tới trời đất mù mịt, cũng không ai có thể ngăn cản được rồi.
Không có bất kỳ chiêu thức dư thừa nào, trảo của Thất Nhàn hướng tới mấy bộ phận trọng yếu của Bắc Đường Tẫn.
Bắc Đường Tẫn không nghĩ tới Thất Nhàn cứ như vậy tiến lên, nhanh chóng đỡ đòn tấn công, hẳn là hơi lộ vẻ cố hết sức. Không khỏi khoảng sợ, hắn biết Thất Nhàn không phải là cô gái bình thường, nhưng không nghĩ tới đem toàn lực ra chiêu thức có thể độc ác đến như vậy. Hơn nữa trong mắt kia là tia tàn độc, thật sự muốn đánh mình cho thống khoái.
Nhị Tuyệt cùng Hải Đường cũng cùng mấy người khác so chiêu.
Cuộc chiến, từ cửa hoa bị phá vỡ, kéo dài đến trong hành lang của quán Linh Nhân.
Những khách nhân còn đang ôm ôn nhu hương* trong lòng sợ hãi thét lên chạy trốn.(* gái)
Ngay từ lúc cửa hoa bị đánh vỡ, liền có gã sai vặt chạy đi tìm tú bà.
Lúc này Tôn ma ma vội vàng chạy tới, nhìn qua một màn như vậy, dậm chân trên mặt khóc than, ai, thần tài của tôi ! Đừng đánh! Nếu tiếp tục đánh nữa, một ngàn lượng cũng chỉ có thể tu sửa phòng này thôi!
Bắc Đường Tẫn thật vất vả thoát được chiêu thức của Thất Nhàn, lợi dụng ưu thế khinh công bay ra ngoài, đứng lên bậc thang trên cao, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhàn nghi, nàng thật muốn giết ta?”
“Không phải là ta muốn giết ngươi. Là ngươi vẫn không chịu bỏ qua cho ta. Ngươi chết hay ta chết, dĩ nhiên ngươi chết sẽ tốt hơn một chút.” Khởi động trảo thủ, Thất Nhàn cũng nhảy lên.
Bắc Đường Tẫn nhanh chóng tiện tay chộp tới một nữ hồng ý che ở trước người. Cô gái kia hoảng sợ kêu to.
Móng nhọn của Thát Nhàn cách cô gái 0.1 tấc, rồi dừng lại.
Cũng trong nháy mắt này, Bắc Đường Tẫn chui vào khe hở, xuyên qua lưng áo cô gái trước mặt, liền đánh một chưởng về phía bụng Thất Nhàn.
Thất Nhàn kinh hãi. Trong bụng, là bảo bối của nàng, sao nàng có thể làm hắn bị thương?
Vội vàng lui về phía sau một bước, những vẫn bị chưởng phong kia của Bắc Đường quét phải.
Sức mạnh như thế, khiến cho Thất Nhàn từ trên cầu thang bay ra ngoài.
Thất Nhàn trong lòng cuống quít, nàng rơi xuống, không sao cả. Nhưng , đứa bé trong bụng nàng, phải làm sao bây giờ? Vội vàng tìm mọi vật có thể cho nàng ôm, tìm khắp ơi cũng không có cái gì.
Bên tai chỉ có tiếng gió cùng tiếng tim đập làm nàng như chìm xuống đáy nước.
Nhị Tuyệt cùng Hải Đường thấy cảnh như vậy, đều kinh hãi, muốn tiến đến đỡ lấy Thất Nhàn, lại bị ám vệ Bắc Đường Tẫn mang đến quấn chặt không tha. Trong lòng lo lắng không dứt. Ra tay càng thêm quyết liệt. Nhất thời đánh lui được một vòng công kích, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, không thể nào cản nổi tốc độ Thất Nhàn rơi xuống.
Đứa bé này có thể oán giận mình sao không cẩn thận không đưa nó đến được với cõi đời này hay không? Trong đầu Thất Nhàn lóe ra ý nghĩ này. Đột nhiên đau lòng không dứt.
Nàng không thể buông tha, không thể buông tha cho! Thân thể cuộn tròn lại, hai cánh tay ôm chặt bảo vệ bụng, chỉ mong có thể giảm bớt một chút chấn động với bụng lúc rơi xuống đấy. Dù chặt đứt cánh tay mình cũng không tiếc!
Hài tử của nàng cùng Vân Lẫm, nhất định phải bảo vệ!
Hải Đường cùng Nhị Tuyệt chỉ có thể tuyệt vọng nhìn Thất Nhàn đang rơi nhanh xuống đất.
Đúng lúc này, có một bóng trắng quỷ dị phi thân đến.
Vút qua nội đường rộng lớn, thẳng tắp tiếp được thân ảnh nhỏ nhắn kia.
Tim của Hải Đường cùng Nhị Tuyệt cuối cùng cũng được buông xuống.
Thất Nhàn chỉ cảm thấy một đôi cánh tay ấm áp bao lấy nàng, ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Lẫm hiện lên vẻ vô cùng tức giận trong đôi mắt.
Trong lúc nhất thời, sầu lo trong lòng đã biến mất, nở nụ cười sống sót sau tai nạn, chậm rãi mở miệng: “Vân Lẫm, ta thật sợ, hài tử cứ như vậy không còn. Thật may, chàng đã đến đến rồi.” Tâm tình thất tường của phụ nữ có thai tác quái, trong mắt Thất Nhần ẩn hiện một tia nước mắt.
Vân Lẫm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng : “Ta tới rồi. Không nên lo lắng. Nếu nó dám rời đi khỏi bụng nàng, ta cũng sẽ đuổi theo, bắt trở lại.” Hắn mặc dù không đặc biệt muốn hài tử. Nhưng Thất Nhàn coi trọng, Thất Nhàn thích, hắn cũng muốn đứa nhỏ này an toàn ra đời, không cho phép ai cướp đi!
Thất Nhàn “phì” cười một tiếng, nam nhân này cho tới bây giờ vẫn có thể đem lời cuồng vọng như vậy nói ra mà mặt không đổi sắc, cũng không khỏi an lòng.
Vân Lẫm đem Thất Nhàn ôm tới trước ghế , nhẹ nhàng đặt xuống: “Nàng nghỉ ngơi trước đi. Bây giờ nên đến lượt ta.
Thất Nhàn gật đầu.
Vân Lẫm thu hồi sắc mặt ôn nhu, ngẩng đầu, băng hàn nhìn Bắc Đường Tẫn ở phía trên, không nói ân oán lúc trước, chỉ tính hôm nay, nam nhân một chưởng đánh lên người Thất Nhàn, nếu hắn đếm chậm một bước, hài tử của hắn cũng sẽ chôn vùi trong tay người này.
Khí giận bùng lên.
Bắc Đường Tẫn đang ngạc nhiên, Thất Nhàn có thai? Hắn không biết mà. Nếu biết, hắn sẽ không ra tay nặng như vậy.
Nhưng hối hận cuối cùng cũng không ngăn được tên nam nhân đang tức giận trước mắt.
“Bổn….” Không đời Bắc Đường Tẫn nói chuyện, Vân Lẫm đã nhanh chóng tấn công tới.
Hai người ngươi tới ta đi, lại một trận triền đấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.