Chương trước
Chương sau
Editor: HaLinh Beta: Tiểu Tuyền
Ngày thứ hai, Chiến Sênh Ca đưa Thất Nhàn đến ngoại thành hoàng cung, cả ngày cũng không muốn để cho nàng đi, lôi kéo nàng như có ngàn lời vạn chữ muốn nói, nhưng cá tính lạnh lùng vẫn không muốn nói ra những lời thừa thãi, cuối cùng chỉ nói: “Nàng chỉ có một mình, nên cẩn thận.” Con ngươi mang đầy thần sắc lo lắng.
Thất Nhàn tất nhiên là hiểu được hắn muốn nói cái gì, hoàng cung này là cái lồng vàng lớn, thu nạp cất giấu bao điều dơ bẩn, xưa nay đều thế, nên hoàng cung của Diễm hoàng triều này cũng sẽ chẳng khác với nhận thức của nàng là mấy. Tồn tại được ở đây cũng đều là người đã ngồi trên địa vị cao sang không ít thì nhiều, thậm chí là loại người đạp lên máu thịt của người khác mà tiến lên, một chút không cẩn thận chắc chắn sẽ trở thành thức ăn dưới móng sắc của diều hâu.
“Ta chỉ là vào hầu hạ thôi, chắc hẳn là không có chuyện gì lớn.” Thất Nhàn cười khẽ an ủi hắn, cái tên này, không biết lại đoán già đoán non gì rồi, “ Cái vẻ mặt này là ý gì, ta cũng chẳng phải đi rồi không về được.”
Chợt nghe cách đó không xa có một đợt tiếng giục ngựa “Giá!” vang lên vội vàng, Thất Nhàn quay đầu lại thì thấy hai con ngựa to lớn kéo theo một xa giá màu nâu che kín chạy tới gần. Gió nhẹ vén lên một góc rèm cửa sổ xe, đôi mắt lãnh đạm quét nhẹ phía ngoài, xẹt qua Thất Nhàn cùng Chiến Sênh Ca, kèm theo tiếng ho khan sù sụ.
“Hù…” một tiếng, đôi ngựa dừng trước cửa thành, chỉ nghe bên trong truyền ra một tiếng: “Là bổn vương.” Tiếng nói trang nhã trong veo thấm vào tim gan.
Thị vệ ngoài cửa thành cung kính hô một tiếng: “An Vương.” Liền để cỗ xe ngựa kia vào bên trong cửa thành.
“Đây là em ruột của bệ hạ, Hách Liên Vân Băng, phong hào An vương.” Chiến Sênh Ca nói nhỏ ở bên tai Thất Nhàn.
Đang lúc này, bên trong cửa thành một thái giám áo xanh trong cung vội vã chạy ra từ bên trong, vội vàng chạy đến trước mặt Thất Nhàn: “Vị này là Chiến phu nhân sao?”
Thất Nhàn gật đầu: “Công công là..?”
Thái giám kia cúi đầu: “Nô tài là nô tài đứng đầu trong cung của Huệ phi nương nương, ngài gọi nô tài là Tiểu Linh Tử là được. Nô tài phụng mệnh nương nương đón phu nhân vào.”
Chiến Sênh Ca lúc này buông tay, kín đáo đưa một túi tiền cho Thất Nhàn, nói nhỏ: “Chuẩn bị dùng trong cung.”
Thất Nhàn quay đầu lại mỉm cười trấn an hắn: “Yên tâm” rồi đi theo thái giám.
Ánh nắng trong vắt, dương dương tự đắc chiếu trên đường lớn, Chiến Sênh Ca nhìn theo Thất Nhàn vào trong nội thành cung vàng điện ngọc kia, trong mắt nặng trĩu, tia sáng lóe lên nhanh chóng giấu đi.
Hoàng cung dù sao vẫn là hoàng cung, đi vào bên trong mới phát hiện mọi người trong này vô cùng nghiêm trang chú ý, đi một đoạn cũng khiến Thất Nhàn cảm thấy nội tâm bị đè nén chặt lại. Nghĩ ra cũng phải, ở cái nơi như thế này, đi sai một bước cũng đủ thành tội mất đầu. Có thể sống sót trong này, chắc hẳn cũng phải thông hiểu một chút đạo lí này, sao lại dám không cẩn thận hết mực chứ?
Đưa mắt, ánh nhìn quét đến một thân dát vàng đi tới. Mũ phượng đính trên đầu, trên người mặc phượng bào. Má đỏ như hoa đào, mắt như nước hồ thu, ước chừng là một mỹ nhân chừng hai mươi tuổi mà lại mang vẻ trang nghiêm nặng nề.
Cung nữ thái giám rối rít nhường đường, hành lễ, bộ dạng phục tùng.
Thất Nhàn rủ đầu cúi thấp xuống, ở nơi này tốt nhất là không thu hút sự chú ý của người khác.
Nhưng ông trời hết lần này tới lần khác lại không chiều ý Thất Nhàn. Cô gái mặc áo thêu chỉ vàng đi tới bên cạnh Thất Nhàn, đảo mắt hết lần này tới lần khác, quét đến bên người Thất Nhàn. Tựa như hăng lên, rồi thoáng lại ngừng lại: “Ngươi là ai? Nhìn không giống kẻ phục vụ trong cung.”
Tiểu Linh Tử vội vàng quỳ xuống: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, đây là phu nhân đệ nhất gia môn Chiến gia, tới để hầu hạ quý phi nương nương.”
Cô gái áo vàng “A?” một tiếng rồi nhìn chằm chặp Thất Nhàn.
Thất Nhàn chỉ đành phải nhẹ nhàng hành lễ: “Dân phụ bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Ngươi là thất nữ của Cơ gia?” Hoàng hậu kia đánh giá Thất Nhàn từ trên xuống dưới, “Thật không đẹp bằng Tam tỷ nhà ngươi.”
“Bất quá,” không đợi Thất Nhàn trả lời, người nọ lại nói tiếp, “Vị trí Huệ phi nương nương vốn nên là của ngươi, khiến Tam tỷ ngươi được lợi rồi.”
Nghĩ đến là hiểu được nói đến chuyện thay người lúc tuyển tú, nghe xong khẩu khí bất thiện của hoàng hậu này, Tam tỷ của nàng hẳn cũng phải chịu chút ít đau khổ.
Lập tức Thất Nhàn hoảng sợ cúi đầu: “Hoàng hậu nương nương nói đùa. Thất Nhàn đã trở thành vợ Chiến gia, Tam tỷ là người hoàng gia, đây cũng là thiên ý. Sao có thể vọng tưởng gì nữa?”
“To gan!” Thất Nhàn vừa nói xong, một tiếng đàn bà già nua truyền ra.
Thất Nhàn đưa mắt, một mama từ sau hình bóng của hoàng hậu đứng ra, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi là thứ gì? Sao dám nói lời vàng ngọc của hoàng hậu nương nương là phỏng đoán? Người đâu, đem con mụ xảo quyệt này bắt lại!”
Chậc chậc, Thất Nhàn thầm than trong lòng. Nhìn mama này bộ dáng khí thế khinh người, thần thái nổi giận đùng đùng, hẳn là đã chuẩn bị từ sớm. Lại nhìn sang hoàng hậu cũng không có vẻ mặt muốn ngăn cản, nhìn dáng vẻ là đã sớm có kế hoạch muốn bắt mình khai đao rồi.
Trong nháy mắt, hai tên thị vệ đi lên.
Thất Nhàn đang suy nghĩ nên giải vây thế nào. Lại nghe phía sau truyền đến một tiếng vội vã “Khoan đã!”
Thất Nhàn trong lòng chấn động, thanh âm này sao nàng có thể quên được?
“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương. Nương nương phúc thể an khang.” Cả người một màu cung trang vàng nhạt thật là xinh đẹp, trông rất vừa mắt.
Thất Nhàn đảo mắt, lại nhìn thấy Tam Huệ càng thêm đoan trang.
Hoàng hậu nhướng mày: “Bổn cung còn tưởng là ai. Dám ra lệnh nói trái lệnh bổn cung. Hóa ra là Huệ phi nương nương.”
Tam Huệ ra dáng phục tùng: “Hoàng hậu nương nương, gia muội không hiểu cung quy, mới vừa vào cung, có đụng chạm gì nương nương, mong rằng nương nương đừng chấp.”
Hoàng hậu hừ lạnh, không nói lời nào.
Tam Huệ lại nói: “Gia muội là do ý chỉ của bệ hạ để hầu hạ bên người nô tì, làm nô tì an tâm dưỡng thai. Nếu nương nương ban tội cho gia muội, chỉ sợ rằng cũng không nói được với bệ hạ bên kia.”
Hoàng hậu nhìn chằm chằm Tam Huệ, như muốn đem nàng nuốt sống: “Huệ phi, ngươi không cần dùng tới bệ hạ mà áp đặt bổn cung. Bàn về địa vị , bổn cung là người đứng đầu hậu cung. Tuy ngươi là một trong bốn phi tần đứng đầu, nhưng vẫn là dưới chân bổn cung mà thôi. Bàn về hoàng tử, thái tử của bổn cung đã năm tuổi, ngươi đừng mơ tưởng làm lung lay địa vị của hắn.”
Tam Huệ cúi đầu: “Hoàng hậu nương nương quá lo lắng. Tiểu hoàng tử trong bụng nô tì vĩnh viễn chỉ là thần tử của hoàng hậu và thái tử.” Lúc nghe lời hoàng hậu nói, sắc mặt cũng trắng bệch ra một chút.
Hoàng hậu phủi tay: “Ngươi hiểu rõ là tốt rồi.” Cũng chẳng nhìn lại Thất Nhàn một cái liền bỏ đi. Phía sau một đám người hầu đuổi theo.
Thất Nhàn cau mày, chỉ nhìn một lúc tình cảnh này, nàng liền hiểu được Tam tỷ này của nàng ở trong cung có cuộc sống thế nào, tuy là được lấy danh hiệu quý phi, nhưng rốt cuộc chỉ có thể quỳ gối dưới người khác.
“Tam tỷ!” Thất Nhàn nhìn về phía Tam Huệ mà thấy đau lòng. Nếu ngày đó các nàng không đổi nhân duyên, không biết bây giờ sẽ thế nào. Tam tỷ hiền thục hợp với Lâm Duẫn Chi, sẽ trở thành một đôi uyên ương hiếm có trên đời.
Tam Huệ quay đầu, mỉm cười hòa tan vẻ mặt cứng ngắc lúc trước.
Đến cung Thanh Huệ, hai tỷ muội tâm sự hết nỗi nhớ mong.
“Tam tỷ, tỷ ở trong hoàng cung này vui vẻ sao?” Thất Nhàn hỏi.
Tam Huệ sững sờ một chút: “Tiểu Thất có ý gì?”
“Tam tỷ đã nói hoàng cung là nơi lang sói ăn thịt người. Người ở đây hung ác như vậy, chi bằng tỷ cùng tiểu Thất đi ra ngoài, tỷ thấy thế nào?” Thất Nhàn nói.
Tam Huệ hé miệng cười khẽ, sờ sờ đầu Thất Nhàn: “Tiểu Thất lập gia đình rồi cũng lớn lên rất nhiều, Tam tỷ thật vui mừng. Nhưng mà, không nói đến việc có thể thoát ra khỏi cung điện này ra ngoài hay không. Nhìn lại bản thân tỷ tỷ này mà nói, cũng không còn muốn ra ngoài nữa rồi.”
Không muốn? Thất Nhàn bối rối một lúc: “Tam tỷ, tỷ yêu tên hoàng thượng kia?”
Tam Huệ sửng sốt, nở nụ cười: “Ta vốn cũng không nghĩ tới việc có thể yêu người như vậy, dù sao hắn cũng là hoàng đế, vốn đã lấy sự tịch mịch làm bạn. Nhưng yêu thì cũng đã yêu rồi, chỉ có thể theo hắn. Hắn là đế vương, ta chính là một trong ba nghìn mỹ nữ ấy.” Vẻ mặt vô cùng quyết liệt.
Thất Nhàn thở dài, quả như nàng đoán. Nhưng yêu đế vương, con đường Tam tỷ chọn quá là khó khăn.
“Không nói đến ta, cũng còn tiểu Thất muội nữa, sao lại thành chủ mẫu Chiến gia?” Tam Huệ đổi đề tài khác.
Thất Nhàn đem chuyện lúc trước nói sơ qua một lần, khiến Tam Huệ tức giận không nguôi: “Ngũ muội sao có thể như thế được?” Nhìn lại Thất Nhàn lại đau lòng, “Cũng may tiểu Thất ngươi tích nhiều phúc đức. Tam tỷ đã nói sẽ hảo hảo bảo vệ tiểu Thất, hiện tại Tam tỷ nhất định có thể làm được. Tiểu Thất yên tâm, sau này sẽ không cho ngươi khác khi dễ bắt nạt muội nữa.”
Thất Nhàn trong lòng hòa thuận vui vẻ, cũng nói nếu có người khi dễ Tam Huệ, nàng nhất định cũng sẽ không tha thứ.
Đang nói chuyện, ngoài phòng truyền đến lời truyền của thái giám: “Bệ hạ giá lâm.”
Tam Huệ dắt Thất Nhàn vội vàng tới cửa quỳ xuống nghênh đón: “Cung nghênh bệ hạ.”
“Huệ Nhi, mau đứng lên. Chớ tổn thương thân thể.” Một giọng đàn ông sang sảng truyền đến, tụa hồ mang theo một chút ít khẩn trương, lập tức đưa tay đỡ Tam Huệ lên.
Vạt áo màu vàng thoảng qua mắt Thất Nhàn.
“Bệ hạ, đây là gia muội.” Tam Huệ tất nhiên quên mất Thất Nhàn vẫn còn quỳ đó.
Hách Liên Vân Lam nheo mắt lại nhìn về phía Thất Nhàn: “Chiến phu nhân, bình thân.” Trong tiếng nói mang theo ý xa cách cùng với uy nghiêm.
Thất Nhàn đứng dậy, âm thầm ngầm đánh giá vị hoàng đế trước mắt, trên đầu đội long quan, mày kiếm thâm thúy ngay thẳng, con ngươi sáng ngời. Có lẽ do lâu ngày bị vây trong tính toán địa vị cao xa nên Thất Nhàn cảm thấy trên người hắn có cảm giác âm u. Khuôn mặt vốn nên trong sáng chính trực cũng như bị đè nén.
Hách Liên Vân Lam cũng nhìn Thất Nhàn từ trên xuống dưới, nữ nhân này vốn phải làm phi tần hắn, mặc dù không tính là mĩ lệ, nhưng cũng có khí chất lạnh nhạt như cúc.
“Ngươi chính là muội muội của Huệ Nhi, chủ mẫu của Chiến gia?” Hách Liên Vân Lam hỏi.
“Chính là dân phụ.” Thất Nhàn đáp.
“Quả nhiên rất có phong độ.” Hách Liên Vân Lam gật đầu nói.
Thất Nhàn nhếch mày, lại bịa chuyện rồi. Nàng sinh ra như vậy mà lại trầm trồ khen ngợi khí chất phong độ? Hay là thật ra cũng chẳng còn từ nào để tả nàng?
“Tạ ơn bệ hạ khích lệ.” Hắn dám nói vậy thì nàng cũng có thể đáp nấy.
Hách Liên Vân Lam cũng không nói tiếp, xoay qua chỗ khác hướng về phía Tam Huệ, vuốt khẽ trán nàng: “Huệ Nhi, hôm nay thân thể thế nào? Tiểu tử này nghịch ngợm à?” Mặt mày cũng tan hết vẻ âm trầm, mang theo ôn nhu vô hạn không dấu giếm.
Tam Huệ trong nháy mắt đỏ mặt: “Bệ hạ, tiểu tử hôm nay an tĩnh lắm, đại khái là mấy hôm trước hành hạ nhiều rồi, bây giờ chắc muốn nghỉ ngơi một chút.” Nhẹ nhàng đưa đôi mắt đẹp nhìn về phía Hách Liên Vân Lam, lúng liếng làm nũng.
Hách Liên Vân Lam xoa vùng bụng hơi nổi lên của Tam Huệ. Bên trong phòng tản ra mùi vị hạnh phúc.
Thất Nhàn mỉm cười. Bây giờ nhìn lại, vị tỷ phu hoàng đế này của nàng mặc dù không biết có phải hoàng đế tốt hay không, nhưng quả thực là thật lòng với Tam Huệ. Tuy nói tình yêu của đế vương không lâu dài, nhưng tối thiểu bây giờ hắn quả thực yêu nàng.
Đây là lựa chọn của Tam Huệ, nàng sẽ không can thiệp, chỉ mong nàng có thể hạnh phúc.
Thất Nhàn nhã nhặn lich sự yên lặng lui ra, đem không gian trả lại ột đôi tình nhân trong nhà.
Thất Nhàn đi dọc theo hành lang trong cung, quẹo trái quẹo phải lòng vòng, cuối cùng rẽ vào bên một cánh rừng đào.
Tiết đầu xuân, có mấy cành đào nở sớm, lẻ loi tô điểm trên tảng đá lớn trong rừng cây vậy mà cũng có nét uyển chuyển xinh đẹp, dù không rực rỡ như khi nở rộ, nhưng lại thêm vài phần bi thương.
Chỉ nghe tiếng tiêu trong phòng truyền đến như dòng suối trong chảy qua khe đá, nhất thời khiến Thất Nhàn đắm chìm trong niêm nhớ thương nồng đậm này.
Theo con đường đá dài mà hẹp, Thất Nhàn đi lên. Chỉ thấy một nam tử áo xám đứng lẻ loi dưới cành đào nhắm mắt lại, cây tiêu trên miệng hắn nhỏ từng giọt giai điệu khiến người ta trầm luân vào trong đó.
Xiêm y màu xám tro, giai điệu bi ai, càng làm nổi lên vẻ mịt mờ trên người hắn.
Đột nhiên, tiếng tiêu im bặt, nhưng ngay sau đó vọng đến một trận ho sù sụ.
Người nọ đảo mắt, đối diện Thất Nhàn đứng cách đó không xa. Vẻ kinh ngạc sững sờ hạ xuống, liền khôi phục bình thường: “Sao có thể tùy ý xông vào nội viện hoàng cung?” Giọng nói không nhanh không chậm, thanh âm không cao không thấp, không giận mà uy.
Ánh mắt thanh đạm không dục niệm, thanh âm trong suốt, lập tức khiến Thất Nhàn nhận ra hắn – chính là kẻ đã từng gặp nàng một lần trong thành, An vương Hách Liên Vân Băng.
“Dân phụ đã quấy rầy nhã hứng của An vương, mong ngài thứ tội.” Thất Nhàn nhẹ cúi người.
Hách Liên Vân Băng nhìn nàng một chút: “Ngươi chính là phu nhân Chiến gia?” Hôm nay nữ quyến tiến cung cũng chỉ có một mình nàng, hắn cũng không cần suy đoán gì nhiều.
“Chính là dân phụ.” Thất Nhàn nói
Nhất thời không có tiếng nói chuyện. Tức giận, lại có chút lúng túng, Thất Nhàn đang muốn thối lui, lại nghe Hách Liên Vân Băng than nhẹ một tiếng: “Chiến phu nhân, ngươi tội gì lại tới đây?”
Thất Nhàn trong lòng chấn động, tụa hồ như có gì đó cần được giải đáp, nhưng lại thiếu mất một thứ.
“Chiến phu nhân, bổn vương đi trước, ngươi cứ tự nhiên.” Hách Liên Vân Băng nhìn Thất Nhàn một cái, giống như một làn gió, nhẹ nhàng tiêu sái bước đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.