Editor: HaLinh Beta: Tiểu Tuyền Ánh trăng màu bạc trút xuống từng dòng, tia sáng sâu kín chiếu rọi một căn nhà cỏ đơn sơ yên lặng. Thất Nhàn một thân áo tơ trắng nằm trên giường. Bên chân là Chiến Sênh Ca đang trông nom, hai tay nắm lấy tay trái Thất Nhàn, mắt nhìn thẳng hướng mặt Thất Nhàn không chớp, chỉ sợ bỏ qua bất kì vẻ mặt nào của nàng. Thất Nhàn đang mông mông lung lung, chỉ nghe thấy bên tai một đợt tiếng xe đi qua đi lại, sau đó là tiếng người ồn ào huyên náo trên đường phố. Chẳng lẽ lại trở về thế giới cũ? Thất Nhàn mở mắt, phát hiện thân thể mình trôi lơ lửng giữa không trung, trước mắt là tổng căn cứ của Bạch Ảnh. Xuyên qua cửa kính trong suốt của tòa cao ốc ba mươi ba tầng quen thuộc, nàng thăm lại Bạch Vực trước đây. Vốn tưởng vĩnh viễn không gặp lại, hóa ra lại dùng phương thức này mà gặp nhau. Bạch Vực vẫn mặc một bộ tây trang như trước, nhưng đã sớm không còn sạch sẽ bằng phẳng như thường ngày, nếp nhăn trên áo tố cáo rõ ràng tâm tình hắn giờ phút này xốc xếch chật vật thế nào. Trên mặt cũng không còn vẻ ưu nhã thường ngày, bỏ lại nụ cười híp mắt đặc trưng của hắn, chân mày giờ đây nhíu chặt, trong mắt tràn đầy tia máu, có vẻ hơi dữ tợn. “Đương gia, thị trường chứng khoán của công ty Bạch Ngân trong một đêm sụp đổ toàn bộ.” “Đương gia, sổ ghi danh sách người mua trước đây bị trộm hết sạch. Khách hàng ở Nam Mĩ nói chúng ta không giữ tín nhiệm, muốn dừng tất cả hoạt động hợp tác với chúng ta. “Đương gia, Bạch gia điện tới, thông báo trưởng công tử đã thoát khỏi Bạch gia, mang theo môn phái bên ngoài thu dưới trướng của hắn. “. . . . . .” Một loạt tin tức liên tục truyền tới như từng đợt sấm sét lớn bổ lên trên đầu Bạch Vực. “Uỳnh” một tiếng. Quả đấm hung hăng đập vào trên bàn làm việc. Cơ Nô a Cơ Nô, cô được lắm, đã chết rồi còn có thể điều khiển “Bạch Ảnh” cùng Bạch gia của hắn! Mặt Bạch Vực lúc này chỉ còn vẻ hung ác, đâu còn gì là bộ dạng công tử văn nhã con nhà giàu nữa, sôi máu như muốn đem Cơ Nô đánh chết một lần nữa. Thất Nhàn cười lạnh trong lòng. Đây mới chỉ là bắt đầu, nàng còn muốn Bạch Vực hắn bị chúng bạn xa lánh, chỉ còn hai bàn tay trắng; nàng chính là muốn khiến hắn phải trả giá thật nhiều, sống không bằng chết. Hình ảnh đột nhiên biến đổi, bên mép sườn núi, Quân Nghị cùng Thác Bạt Quy kinh hãi ngẩn người ở bên trên. Đột nhiên Quân Nghị cử động, ánh mắt đờ đẫn, đi về hướng vách đá. Thác Bạt Quy kinh hãi, ôm cổ Quân Nghị: “Quân Nghị, ngươi định làm gì? Quân Nghị, ngươi tỉnh táo lại một chút!” “Cô nương….” Quân Nghị ấp úng mở miệng, vẫn nhìn về đáy vực lượn lờ sương khói như cũ. “Quân Nghị, chúng ta còn có nhiệm vụ! Chúng ta còn có trách nhiệm của ấu chúa! Chẳng lẽ ngươi muốn đẩy đi tất cả những thứ này mà không để ý?” Thác Bạt Quy hét to, “Nàng chết rồi! Nàng đã chết rồi! Ngươi nhìn kĩ lại đi, đây là vực sâu không đáy đấy!” Con ngươi hoảng loạn của Quân Nghị mới dần dần phục hồi lạo thần sắc, đè xuống nét bi thương trong đáy mắt, từ từ trở nên kiên định. Hắn là chiến tướng tương lai, trách nhiệm của hắn chính là bảo về ấu chúa. Đợi khi ấu chúa đã kế nghiệp, hắn rốt cuộc có thể đem mạng này trả lại cho cô nương. Thất Nhàn cười lạnh nhạt. Quân Nghị là người tốt, tất nhiên hiểu hắn vẫn áy náy việc đánh nàng rơi xuống vực. Nhưng hắn là loại người không hợp với nàng. Đối với hắn, nàng sớm đã không còn ý nghĩ nhớ nhung nào, bất quả chỉ là người qua đường thôi. Đang lúc hồn lìa khỏi xác lại đúng lúc xuyên qua khe hở thời gian không gian, khiến nàng nhìn thấy được cảnh tượng như vậy. Đột nhiên Thất Nhàn cảm giác được tầm mắt nóng rực quen thuộc hướng về phía mình, “Ngươi vẫn còn ở đây làm cái gì?” Thanh âm lạnh lùng xuyên qua trói buộc thời gian không gian mà truyền tới. Trong lòng Thất Nhàn vừa xao động, xoay người, một thân hình cao to trong bóng ma từ từ đi ra, xuất hiện rõ ràng trước mặt. Ngũ quan phân minh, thần sắc lạnh lẽo mà ánh mắt lại ôn nhu tới mức tận cùng. “Đi theo ta!” người nọ vươn tay ra, không chịu cho Thất Nhàn có một tia do dự. Thất Nhàn cười rực rỡ, người đàn ông này ở trong mộng của mình mà cũng bá đạo như thế, làm cho trái tim người ta ấm áp. Thất Nhàn mở mắt, nhìn vào một đôi mắt sâu không thấy đáy, tràn đầy khẩn trương cùng lo lắng. Một người kĩ tính như thế, mà lại mặc cho cằm mọc lên một tầng râu xanh cũng chẳng có phản ứng, khuôn mặt xám xịt, đầy nét mệt mỏi. Thất Nhàn đưa tay phải ra, xoa mặt hắn, nói nhỏ: “Chắc chàng đợi lâu lắm hả?” “Không lâu, trở lại là tốt rồi.” Chiến Sênh Ca tựa như đề nén kích động, trong thanh âm nhàn nhạt lại có chút nghẹn ngào. Thất Nhàn cười: “Ta nói rồi, giờ muốn cùng chàng một lòng đi bên nhau, làm sao buông bỏ chàng đi trước được, tất nhiên là phải trở về rồi.” Trong nháy mắt liếc về phía Chiến Sênh Ca, trên cánh tay hắn có vết thương từ dấu răng, lại không có băng bó gì. Không cần nghĩ cũng biết nam nhân cố chấp này chỉ để ý bảo vệ cho nàng mà bỏ mặc vết thương của mình. Vết thương kia mặc dù không còn chảy máu nhưng lộ ra thịt đỏ khiến Thất Nhàn kinh hãi. Lúc ấy nàng dùng bao nhiêu sức mới cắn hắn thành ra thế này chứ? Thất Nhàn đau lòng vuốt lên, nhẹ nhàng than thở: “Chàng khờ thật đấy, sao lại đưa tay mình ra? Tùy tiện đưa một thanh gỗ cho ta cắn là tốt rồi.” Chiến Sênh Ca nhìn nàng thật lâu: “Ngươi muốn cắn thì cũng chỉ được cắn ta thôi.” Thất Nhàn chẳng còn gì để nói, bốn mắt nhìn nhau, lâm vào trong đêm nhu tình. Người đàn ông này, thật là cố chấp đến gần như điên cuồng. Sau thời gian vài ngày, Thất Nhàn đã phục hồi không khác lúc trước mấy, cổ đã giải xong, vấn đề còn lại chỉ là mất máu nhiều quá , có thuốc trị là khỏi rất nhanh. Thất Nhàn buồn bực là vì không hiểu sao lão già áo tím kia lại bỏ con sâu kia vào cơ thể mình. Lão giải thích rằng, nếu cổ kia là tập hợp côn trùng độc vật, vậy thì hắn ột độc vật có tính tương khắc đi vào là được, khiến chúng nó đánh nhau, lưỡng bại câu thương. Sau đó chỉ cần làm ngư ông đắc lợi thôi. Lão già áo tím nói năng úp úp mở mở, khiến cho Thất Nhàn cảm thấy hắn đang giấu diếm mình chuyện gì. Nhưng không nói ra được có điểm gì đáng ngờ. Rồi nhìn lại mình, cũng không còn phản ứng thèm máu nữa, cuối cùng coi như là đang mang một quái vật giải cổ, nên cũng chẳng buồn tra cứu thêm làm gì. Chăm sóc mấy ngày, Thất Nhàn tự cảm thấy, nếu giải cổ xong rồi, Chiến Sênh Ca nội thương cũng chữa trị kha khá, cũng là lúc bọn hắn nên rời đi. Dù nói thế nào đi nữa, Chiến Sênh Ca cũng là đương gia của gia tộc lớn nhất hoàng triều, cứ biến mất vô thanh vô tức nhiều ngày như vậy, mọi người bên trên, ví dụ như Chiến Nhược Thủy, hẳn là đã đi tìm kiếm khắp nơi. Mặc dù Chiến Sênh Ca không nói, nhưng những điều này Thất Nhàn không nghĩ tới sao được. Lập tức cáo từ hai ông lão áo tím và áo xám rồi hỏi cách xuất cốc. Hai ông già đang nằm trên đất trống phơi nắng. Lão già áo tím nghe xong, vẫn chưa nói cho Thất Nhàn làm sao để đi ra ngoài. Chẳng qua là nước mắt nước mũi sụt sùi, vẻ mặt lưu luyến không rời: “Con bé này, thật là không nỡ xa ngươi. Cùng ở lại trong Tiềm Long Cốc không tốt sao?” Trong giọng nói trực tiếp đem Chiến Sênh Ca bỏ qua. Lão vẫn chưa quên ngày đó thằng nhóc kia đối đãi với mình thế nào. Nó có muốn đi hay không mặc kệ, không muốn đi thì lão già này còn muốn đem nó đá luôn. Ông lão áo xám cũng gật gật đầu: “Ừ, không nỡ.” rất là chân thành. Thất Nhàn nhếch miệng, vô cùng hiểu lòng dạ hai vị này. Hai ông già này nói lời lẽ thâm tình ngọt ý, nghiêm trang như vậy, thực ra chẳng phải là không nỡ xa món ăn nàng làm sao? Lập tức, Thất Nhàn nói: “Hai vị sư phụ, Thất Nhàn cùng tướng công vô tình được hai vị cứu, ở lại trong cốc lâu như vậy , thật sự là không có thứ gì hay mà báo đáp. Mấy ngày nay Thất Nhàn tự ý làm một chút thịt khô, đủ để hai vị sư phụ ăn trong hai tháng.” Lão già áo tím nghe xong, hai mắt lập tức tỏa sáng: “Thật à?” sau đó lại giả bộ như trấn định, “Thật ra là thế này, ra khỏi cốc rất dễ, đi qua rừng trúc đằng trước là đường mòn trên núi, đi dọc theo đường kia cho tiện đường. Dĩ nhiên, ven đường có chút ít hoa cỏ độc, làm thế nào cũng không được động vào. Ta cho ngươi hai viên thuốc phòng độc mang theo, đến lúc đó ăn vào là xong.” Vừa nói xong trong tay áo liền lấy ra một lọ sứ trắng, đổ ra hai hạt thuốc tròn, đưa cho Thất Nhàn. “Đa tạ sư phụ chỉ điểm.” Thất Nhàn nhận lấy viên thuốc, nói cảm ơn. Lão già áo tím phất tay một cái: “Đi thôi, đi thôi.” Đi nhanh lên cho hắn còn có phòng mà ở, ở cùng lão xám xịt nhiều ngày như vậy, ngày nào cũng đối diện với cái mặt quan tài kia, ban ngày đã gặp, buổi tối lại gặp nữa, quay đầu là thấy cúi đầu cũng vẫn thấy, làm lão ngộp muốn chết luôn cho rồi. “Đúng rồi, nha đầu này, đừng quên giao dịch của chúng ta đấy. Đứa con đầu tiên của ngươi là cho ta đấy nha.” Cụ già áo tím lại bổ sung thêm một câu. Mất nhiều công sức như vậy, còn cho thêm tủy của cận phong lan, nhất định phải đòi lại thật nhiều lợi tức. Thất Nhàn há hốc mồm, lão già này còn muốn cái này nữa. Rốt cuộc muốn con nàng làm cái gì? “Tốt rồi, đi thôi. Đừng quên hai tháng sau trở lại thăm một chút.” Ông già áo xám đứng một bên cũng lên tiếng. Tại sao lại là hai tháng sau? Nghe ông già áo xám nói xong…da mặt Thất Nhàn trong nháy mắt run lên mấy cái. Lão già này nói thế có hơi trắng trợn quá không đấy. Chẳng lẽ muốn bảo nàng trở lại nấu ăn tiếp cho bọn họ sao? “Thất Nhàn đã nhớ. Mong hai vị sư phụ bảo trọng.” Nói xong tất cả, Thất Nhàn rời đi cùng Chiến Sênh Ca. Bên trong chỉ còn lại hai lão già ngồi trên khỏanh đất trống bên cạnh cái bàn đá, mắt to trừng mắt ti hí, trong cốc lập tức trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều. “Ai, cảm giác như là mất đi một đứa con gái a.” Lão già áo tím thở dài. Lão áo xám lườm hắn một cái, kiên trì im lặng là vàng. Lão già áo tím nhìn hắn, vẻ mặt thương hại: “Lão xám xịt, ngươi thì sao? Có phải cảm thấy như mất đi đứa con trai đúng không? Chậc chậc, cái mặt quan tài nhỏ kia a, đúng là giống nhau y như đúc.” Ông lão áo xám lúc này mới híp mắt nhìn thẳng ông già áo tím, khiến lão rét run cả người. “Được rồi được rồi, đừng có nhìn nữa, ban ngày ban mặt đi dọa người ta.” Lão già áo tím quơ tay nói. Nhìn nhìn mặt trời, lại nhảy cẫng lên, thần sắc mặt mũi hớn hở: “Thịt khô, ta tới đây!” Rồi lại quay đầu nói với ông già áo xám: “Không cho ngươi đi theo cướp, thịt kia là của ta.” Ông lão áo xám mặc kệ lão, sải bước nhanh về hướng nhà bếp. Để lại ông già áo tím đứng một mình phía sau giơ tay giơ chân: “A a, ngươi là lão xám xịt gian trá!” Trong cốc lại bắt đầu ồn ào hỗn loạn. Hai người bọn Thất Nhàn ăn vào thuốc phòng độc, đi dọc theo đường mà lão già áo tím đã vạch ra, rất nhanh đã ra khỏi cốc, rồi cứ như thế tiến về hướng Kinh Đô. Không ngờ được rằng, đi qua Tiềm Long Cốc lại là đường tắt tới Kinh Đô. Đường phố hối hả, dòng người qua lại lộ ra vẻ phồn hoa thịnh vượng. Đúng là một khi đã tới kinh đô mới nói được đường phố nơi đây rộng thoáng hơn nơi khác thế nào. Chiến Sênh Ca dẫn Thất Nhàn tới dừng chân tại một tửu lâu . Thất Nhàn giương mắt, chỉ thấy trên tấm bảng của tửu lâu có viết bốn chữ vàng rực rỡ “Ngân lai tửu lâu” rất to, góc dưới bên phải có một biểu tượng giống sói bạc (Ngân Lang). Chiến Sênh Ca hiểu được nghi ngờ của Thất Nhàn, bèn giải thích: “Ngân lang kia là biểu tượng gia sản Chiến gia của ta.” Thất Nhàn gật đầu, chẳng trách hắn muốn tới nơi này. Hóa ra là địa phương nhà mình. Lúc này, một người ăn mặc như tiểu nhị bước ra từ bên trong chào đón: “Hai vị là muốn nghỉ ngơi hay là ở trọ?” Chiến Sênh Ca móc ra một khói ngọc bội, khiến vẻ mặt tiểu nhị sáng ngời. Thất Nhàn thấy rõ ràng trong mắt tiểu nhị kia lóe lên vẻ vui mừng. “Hai vị, mời vào trong.” Tiểu nhị lập tức khom người xuống. “Gia!” Vừa mới vào phong, Thất Nhàn liền nghe được một tiếng gọi vội vàng ẩn chứa vui mừng. Đưa mắt nhìn, bên trong chính là vị đại quản gia của Chiến gia đã lâu không gặp, Chiến Nhược Thủy. Chiến Nhược Thủy hình như không nghĩ tới sẽ gặp Thất Nhàn ở đây, thoáng một chút kinh ngạc sửng sốt, nhưng lập tức càng vui mừng hơn: “Chủ mẫu!” Gia quả thật đã đưa được chủ mẫu về, vậy đám bon họ cũng sắp được có sống cuộc sống khá giả đây. Thất Nhàn phất tay: “Lâu rồi không gặp, Chiến quản gia.” “Sao lại tới Kinh Đô?” Chiến Sênh Ca gật đầu, nhàn nhạt hỏi Chiến Nhược Thủy. Chiến Nhược Thủy ngẩng đầu: “Từ sau lúc ở Phong Thành liền không thấy hành tung của gia. Gia chưa từng mất tích một thời gian lâu như vậy, Nhị Tuyệt cùng ta đều lo lắng, liền tìm xung quanh.” “Ừ.” Chiến Sênh Ca gật đầu, lại hỏi: “Việc làm ăn có được không?” “Tất cả đều ổn thỏa. Chẳng qua là….” Chiến Nhược Thủy dừng lại, nhìn Thất Nhàn. Thất Nhàn thấy bực mình, tên hồ ly này nói thì cứ nói liếc nhìn nàng làm gì. Nàng đã rời khỏi Chiến gia lâu thế rồi, hẳn là không có chuyện gì liên quan tới nàng mới đúng chứ. “Chuyện gì?” Chiến Sênh Ca hỏi. “Mấy ngày trước đây, trong hoàng cung hạ chỉ xuống Chiến gia, nói Huệ phi có thai, truyền chủ mẫu là thất nữ Cơ thị tiến cung hầu hạ mấy ngày.” Chiến Nhược Thủy lúc này mới nói ra, sắc mặt như đông cứng lại. Quý phi trong hoàng cung có thai thì quan hệ gì tới nàng chứ? Còn đang nghi hoặc, Thất Nhàn đột nhiên lục lại trí nhớ, tỉnh ngộ ra. Huệ phi, Huệ phi chẳng lẽ là Tam tỷ ở Cơ gia của nàng, là người yêu muội thành si thay nàng vào cung, Cơ Tam Huệ? Chiến Nhược Thủy có nói trong thánh chỉ kia chỉ rõ là thất nữ của Cơ gia. Trừ Tam tỷ của nàng ra, còn có ai để ý đến cái thân phận thất nữ Cơ gia của nàng nữa đây? “Ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?” Chiến Sênh Ca liếc nhìn Thất Nhàn một chút. Hẳn là Tam tỷ của ta. Thất Nhàn đáp, “ Nếu thánh chỉ đã đến, ta liền vào cung đi xem một chuyến.” Rồi lại chuyển hướng tới Chiến Nhược Thủy, “Quản gia, lúc nào vào cung?” “Chủ mẫu trở về vừa đúng lúc, ngày gọi vào là ngày mai.” Chiến Nhược Thủy nói. Ân tình bảo bọc của Tam Huệ ngày đó, nàng không dám quên. Dù sao cũng phải tìm cơ hội báo đáp lòng Tam tỷ. Nếu Huệ phi này đúng là tam tỷ của nàng, nàng cũng có thể tạm thời yên tâm, mặc dù hậu cung của hoàng đế là đầm rồng hang hổ, nhưng có thể ngồi vào vị trí quý phi này, chắc hẳn cũng được hoàng đế cưng chiều. Nếu Tam tỷ của nàng không thích cuộc sống hoàng cung, bất kể bằng giá nào nàng cũng phải mang Tam tỷ ra đi. Thất Nhàn âm thầm tự quyết định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]