Editor: HaLinh
Huệ phi có thai, hoàng thất lại có thêm con cháu. Huệ phi dẫn người trong điện Thanh Huệ cung đi Vạn Ân Tự làm lễ tạ thần, Thất Nhà tất nhiên đi theo. Hoàng đế đối với quý phi có thừa sủng ái, nên phái Ngự Lâm quân đi theo bảo vệ, cũng kêu thêm hai thái y đi theo hầu hạ.
Trong chùa Vạn Tự, Tam Huệ thành tâm quỳ trước mặt Phật tổ trong Phật đường, đằng trước là cao tăng niệm kinh văn cầu nguyện.
Thất Nhàn vừa nghe vừa ngáp, khiến Tam Huệ hướng nàng nháy mắt. Thất Nhàn nhún nhún vai, nhìn chung quanh một chút, tất cả đều nghiêm túc nghe lão hóa thượng tụng kinh, liền một mình lén lút ra ngoài.
Tam Huệ thầm than thở, chỉ biết nói Tiểu Thất tính tình vẫn trẻ con, không ổn định được tâm tình. Cũng không chấp nàng.
Ra bên ngoài, vòng qua vòng lại vài vòng, Thất Nhàn hít sâu mấy hơi, quả nhiên là bên ngoài không khí mát mẻ, tự do hơn hẳn.
“Quân Nghị, ngươi cầu cái gì?” Thanh âm non nớt quen thuộc truyền đến.
Thất Nhàn nghiêng người, nhanh chóng di chuyển tới gần người đứng sau cửa đại điện.
“Chỉ cầu cô nương có thể tha thứ cho Quân Nghị.” Tiếng của Quân Nghị lại có một tia mệt mỏi.
Trầm mặc một lát, Thác Bạt Quy lại mở miệng: “Ta cầu nguyện hi vọng nàng có thể sống lại.”
Thanh âm lại rời xa.
Thất Nhàn nhếch miệng, đúng là ‘nhân sinh hà xứ bất tương phùng’*, không ngờ lại gặp được hai người này. (*trên đời này thiếu gì nơi có thể gặp lại nhau)
Nàng cũng không trách bọn họ, bọn hắn lại tốn sức tự hành hạ làm gì. Huống chi nếu nàng đã đi trọng sinh lần nữa có khi hiện tại còn chưa từng gặp nhau.
Đang suy nghĩ, đột nhiên Thất Nhàn cảm giác được hơi thở đàn ông tiến tới gần, nàng theo bản năng vươn tay đánh về phía sau.
Lại bị người phía sau ôm cổ, lôi vào: “Là ta.” Giọng nói thì thầm mang nỗi nhớ nhung nồng đậm.
Thất Nhàn mạnh mẽ dừng tay, khóe miệng ánh lên vẻ tươi cười. Quay mắt nhìn lại, đúng là gương mặt khối băng ngàn năm không đổi của Chiến Sênh Ca.
“Không cho nàng nhớ tới bọn họ nữa!” Cái kẻ mang theo vị chua ra lệnh.
“Hả?” Thất Nhàn trong nháy mắt ngây người, lập tức hiểu ý tứ của nam nhân kì cục này. Vòng tay ôm cổ hắn mà cười, “Được! Không nhớ, không nhớ nữa. Ta chỉ nhớ một người.” Người đàn ông này vốn như trẻ con, cần cho ăn chút đồ ngọt.
Quả nhiên, vị nào đó lúc này mới hài lòng gật đầu. Môi mỏng ấn lên, gặm cắn làn môi hồng của Thất Nhàn thật sâu, khiến cho Phật tổ trong điện cũng đỏ bừng mặt.
Sau một trận quấn quýt si mê, cho tận tới khi đôi môi hồng nhuận của Thất Nhàn đã sưng cả lên, hắn mới bỏ qua cho nàng.
“Sao chàng lại ở chỗ này?” Thất Nhàn dựa vào hõm vai của hắn, khẽ hỏi.
“Vì nàng ở nơi này.” Chiến Sênh Ca đáp.
Thất Nhàn cười thoải mái, nàng ở đây nên hắn cũng tới sao?
“Nhớ nàng.” Kẻ nào đó lại nói. (Chỗ này vừa đánh vừa tưởng tượng bạn Chiến Sênh Ca thành You-Know-Who Voldermort. Ôi, Voldy của ta~~)
Thất Nhàn sẵng giọng: “Ngày hôm qua vừa rời nhau chứ đâu.”
“Xuất cung sớm một chút. Nơi đó nguy hiểm.” Lo lắng của hắn hóa thành hai câu này.
“Đã hiểu.” Thất Nhàn đáp. Xác định tâm ý của Tam tỷ rồi, nàng quả thật cũng không muốn đợi ở nơi này nữa. Huống chi một câu nói hơi hàm thâm ý của Hách Liên Vân Băng vẫn quanh quẩn trong đầu nàng, khiến tâm nàng không an ổn được.
“Thất muội.” Vừa tách ra khỏi Chiến Sênh Ca, Thất Nhàn vừa ra khỏi phòng liền nghe được một giọng nam ưu nhã.
Thất Nhàn nhướng mày. Thất muội?
Quy đầu nhìn lại, một nam tử mặc bộ xiêm y xanh biếc đang đi về hướng nàng, bước chân chậm rãi nhàn tản. Mai tóc dài bó lại ngay ngắn gọn gàng, hai tròng mắt cơ trí, trên mặt nở ra một nụ cười biếng nhác. Bộ dáng kia, thần sắc kia, giống như Liên Hoa tiên tử ở ngoài Cửu thiên đạp sóng mà đến. (Liên Hoa tiên tử hình như là một nhân vật nữ rất sệch-xì trong game thì phải @
[email protected] Thất Nhàn thật biến thái)
“Đại ca.” Thất Nhàn khẽ gọi một tiếng. Nếu người trước mắt gọi nàng là Thất muội, hắn hẳn là vị Cơ gia lão đại mà nàng chưa gặp bao giờ, văn trạng nguyên Cơ Y Duệ.
Vạn Ân Tự này thật đúng là náo nhiệt, ai cũng gặp. Thất Nhàn thấy buồn cười, nghĩ trong lòng. Nhìn bộ dạng kia, không chừng nghe được cái gì bên ngoài rồi.
Cơ Y Duệ mỉm cười nhìn Thất Nhàn: “Một năm không thấy, Thất muội thật là thay đổi không ít.”
“Mọi người đều lớn lên mà, không phải sao, đại ca?” Thất Nhàn cười khẽ, cùng Cơ Y Duệ nhìn nhau.
“Đúng vậy.” Cơ Y Duệ cười đến như may bay gió thoảng, “Thất muội tính tình như thế ta rất thích.”
“Có thể được đại ca tán thưởng là vinh hạnh của muội.” Thất Nhàn nói.
Đang nói, chỉ thấy một cô gái vạt áo và mặt dơ bẩn cúi đầu vội vàng đi tới, làm như có ác quỷ đuổi theo vậy. Đang lúc vội vã, liền đụng vào Thất Nhàn, làm nàng kia trượt chân ngã mấy bước. Ngước mắt nhìn, quét qua Thất Nhàn cùng Cơ Y Duệ, như thể bị dọa, thét to một tiếng, vội vã mở to mắt: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Rồi khốn khổ chạy đi.
Thất Nhàn nhíu mày, cúi đàu nhìn, một bọc giấy nhỏ màu trắng rơi vào trong bụi cỏ, Thất Nhàn nhặt lên, ngửi nhẹ. Có thể khiến người mang nó khẩn trương như vậy, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Bất quá đây không phải chuyện liên quan đến nàng. Thất Nhàn tiện tay ném bọc giấy về phía sau.
“Thất muội sao lại ném đi?” Cơ Y Duệ nhìn cử đọng liên tiếp của Thất Nhàn hỏi.
“Nhàn sự mạc quản.” (Việc không liên quan không nên lo.) Thất Nhàn đáp.
“Ha hả.” Cơ Y Duệ cười bí hiểm, “Thất muội nói rất đúng.”
Nụ cười này làm cho trong lòng Thất Nhàn sợ hãi, cảm giác thấy lời nói của người này có gì đó rất không thích hợp.
Hai người lại nói chuyện câu có câu không một lúc, từ biệt xong thì tách ra đi riêng mọt mình.
Một lúc sau, cô gái có vạt áo bẩn thỉu lại xuất hiên, vội vàng hấp tấp như đang lùng sục tìm kiếm thứ gì. Đột nhiên thấy trong bụi cỏ có thứ gì trăng trắng, mặt múi liền hiện ra vẻ vui mừng hẳn.
Thất Nhàn vào phòng liền ngửi thấy mùi vị khiến nàng nhíu máy thật chặt.
Sao trong phòng Tam tỷ lại có mùi này?
Đưa mắt nhìn sang, nàng liền thấy Tam Huệ đang cầm chén thuốc chuẩn bị uống.
“Đừng uống!” Thất Nhàn trong lòng cả kinh, đi nhanh qua, chộp lấy chén thuốc.
“Tiểu Thất…” Tam Huệ thắc mắc, đang muốn nói tiếp lại bị Thất Nhàn lấy tay nắm chặt hàm dưới.
“Phun ra ngay!” Thất Nhàn hốt hoảng, thậm chí đưa cả một ngón tay chọc sâu vào họng Tam Huệ.
“Ọe.” Tam Huệ liền nôn ra một vũng lớn.
“Nhanh đi gọi thái y!” Thất Nhàn quát lên một tiếng chói tai.
Thị nữ trong phòng đã bị điệu bộ của Thất Nhàn dọa mất mật, giật mình, vội vàng chạy ra ngoài.
Chỉ một lát sau, thái y liền chạy tới.
Nắm mạch chẩn bệnh xong, thái y trắng bệch cả mặt ra: “Nương nương vừa ăn thứ gì mà sao thai khí chấn động dữ dội như vậy?”
Thất Nhàn đưa chén thuốc ra: “Cái này.”
Thái y vừa ngửi qua liền tái mét mặt: “Cái này vốn là thuốc an thai do vi thần kê, sao lại trộn lẫn vị hồng hoa?”
Chỉ một câu nói mà khiến mọi người trong phóng hoảng sợ.
Sắc mặt Thất Nhàn trầm xuống. Giỏi lắm, giỏi lắm! Bọn họ muốn hại ai thì hại ta không thèm nói! Nhưng sao cứ hết lần này tới lần khác hại đến Tam tỷ của nang cơ chứ!
Rốt cục nàng cũng hiểu được hàm nghĩa trong nụ cười của Cơ Y Duệ. Lửa giận trong lòng lại càng cháy mãnh liệt hơn, tên kia chắc chắn đã biết hết mọi chuyện. Vậy mà hết lần này tới lần khác đều không nói gì, không ngăn cản, vậy là còn mang dã tâm gì đây?
Tuy nói Cơ gia là nơi toàn thói hư tật xấu, huynh đệ tỷ muội chẳng có gì gọi là tình thân đáng nói, nhưng Tam Huệ cũng là quý phi của hoàng đế, miễn cưỡng được coi như chủ tử của ga kia, vậy mà Cơ Y Duệ vẫn ra vẻ thái độ không liên quan tới mình, đúng là chuyện nực cười!
Sao nàng lúc ấy lại thấy Cơ Y Duệ kia giống như Liên Hoa Tiên Tử cơ chứ! Rõ ràng là ác ma mới đúng! So với nàng còn giống một ác ma lòng dạ âm hiểm độc ác hơn!
“Con ta…” Tam Huệ kinh hãi, vỗ về bụng, lẩm bẩm; trong lòng không ngừng lo sợ. Nàng biết là nội cung hung hiểm, ngay từ thời điểm tiến cung nàng đã biết rồi. Nàng đi từng bước từng bước đều cẩn trọng, không hại người khác, cũng chỉ mong họ bỏ qua cho nàng. Nàng muốn tích chút phúc đức cho đứa con trong bụng, chỉ có một yêu cầu này mà cũng không được sao? Chẳng lẽ nằm trong chảo nhuộm này thật sự không thể không nhúng chàm?
“Cũng may là phát hiện sớm, thuốc uống vào đều phun ra. Nếu không thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.” Thái y nói xong cũng toát mồ hôi ròng ròng. Trong cung ai chẳng biết Huệ phi nương nương là giọt máu trong lòng bệ hạ, nếu xảy ra chuyện gì, không chừng cái mạng già này của hắn cũng đem chôn cùng.
“Ai sắc thuốc này?” Thất Nhàn ngoảnh mặt xuống dưới hỏi.
“Bẩm phu nhân, là Cúc Hương lúc ấy đang chịu trách nhiệm nấu nướng ạ.” Một tì nũ nhỏ phía dưới run run đáp lại.
“Gọi nàng tới đây.” Thất Nhàn quát lên.
Lập tức có người đi gọi Cúc Hương.
Cúc Hương vào phòng liền quỳ xuống: “Bẩm nương nương, chuyện này không liên quan tới nô tỳ. Nô tỳ không biết gì hết.” Nàng vừa biết được chuyện này, đã bị dọa cho thần hồn nát thần tính từ lâu rồi, dám hạ độc giết hoàng tử, đây là tội chết mấy lần cũng không đủ.
Thất Nhàn quét mắt sơ qua, người này không phải là cô gái có vạt áo bị nàng quẹt phải, tuy chỉ kịp nhìn qua một cái nhưng cũng đủ để nàng nhận ra được, chắc chắn sẽ không nhận lầm.
Vạn Ân Tự xảy ra chuyện có kẻ hạ độc quý phi, chuyến đi cầu phúc của quý phi liền bị rút ngắn, vội vã trở về cung.
Quý phi cùng tiểu hoàng tử không có gì đáng ngại, nhưng cũng bị kinh sợ, phỉa trở về gọi người tỏng thái y viện thay phiên nhau hội chẩn, tránh khỏi vạn nhất xảy ra chuyện gì.
Hách Liên Vân Lam biết chuyện Tam Huệ bị người ta hạ độc hết sức tức giận, đem tất cả tùy tùng tỳ nữ đi theo phạt mỗi người năm mươi trượng. Cung nữ sắc thuốc cùng thị tỳ bên người đều bị rút ra, thay một loạt người mới.
“Lúc này Huệ nhi bình an đều là làm phiền đến Chiến phu nhân.” Hách Liên Vân Lam nhìn chằm chằm Thất Nhàn mà nói.
Tuy lời nói có vẻ cảm kích nhưng vẻ âm ngoan tàn độc trong mắt lại hoàn toàn không nói như vậy.
Thất Nhàn thấy vậy liền hiểu ra, hắn lại hoài nghi nàng mới là người bỏ thuốc sao?
Nghĩ đến cũng phải, một thời gian dài như vậy không có việc gì, mà ngay ngày thứ hai sau khi mình tới lại xảy ra sự cố như vậy. Hơn nữa mình lại là người ngoài cung, không phải là người bị Hách Liên Vân Lam nắm chắc, bị hắn nghi ngờ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng sao sâu trong mắt hắn lại có ý thù địch sâu đậm đến thế?
“Chuyện của Tam tỷ cũng là chuyện của Thất Nhàn.” Thất Nhàn chỉ nói một câu để tỏ rõ lập trường trong lòng. Trong tình huống này, có nói nữa cũng uổng công. Huống chi nàng cũng không có ý định qua lại với mấy người trong hoàng thất này. Nàng chỉ cần tìm ra người âm thầm làm chuyện xấu kia, vì Tam tỷ mà quét dọn chướng ngại là được. Còn lại cũng không phải chuyện của nàng.
“Thần thiếp nghe nói Huệ phi nương nương đến Vạn Ân Tự gặp chuyện phải sợ hãi nên đặc biệt đến thăm.” Thất Nhàn vừa đi vào Thanh Huệ cung liền nghe được một thanh âm chưa từng nghe qua.
Đưa mắt nhìn lại thấy một mỹ nữ, thân mặc cung trang màu tím xinh đẹp, đang ngồi đối diện Tam Huệ; gương mặt kiều mị, mang vẻ nũng nịu trời sinh.
“Tiểu Thất.”Tam Huệ đưa mắt, nhìn thấy Thất Nhàn đang vào phòng liền vui vẻ gọi.
“Huệ phi nương nương, vị này là?” Nàng kia đứng lên, hỏi.
“Đó là muội muội bổn cung yêu quý nhất, vừa rồi tiến vào bổn cung ở vài ngày.” Tam Huệ nói.
“Quả là muội muội của Huệ phi nương nương, lớn lên cũng đẹp như quý phi nương nương.”
Thất Nhàn trong lòng thầm nôn ọe, chỗ này người ta nói nói thật là một so sánh với một lại càng không dùng cắt cỏ bản thảo. (Mình nghĩ ở đây là nói “nơi này người ta nói một không thể tin là một” nhưng cũng không chắc được) Ánh mắt quét qua một đường, cũng dừng lại ở nơi nào đó.
Tam Huệ mỉm cười, chuyển hướng sang Thất Nhàn nói: “Tiểu Thất, vị này là Doanh phi nương nương, mau tới bái kiến.
Ánh mắt Thất Nhàn chìm xuống nặng nề. Doanh phi sao? Nàng phải nhớ kĩ. Nữ tử đứng thẳng cúi đầu bên người Doanh phi kia chẳng phải là người bôi bẩn mặt trong vạt áo có giấu bọc giấy gói độc dược sao? Tuy rằng hôm đó ả dùng nhọ nồi bôi đen mặt nhưng dáng người cùng tác phong tuyệt đối không thể nhầm được.
Thị tỳ kia hình như cảm nhận được tầm mắt nguy hiểm của Thất Nhàn, ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt Thất Nhàn, hình như cũng đã nhận ra điều gì. Ánh mắt lập tức co rúm một chút, hoảng sợ, lại cúi đầu xuống thấp, sâu trong đáy mắt không ngừng lóe lên.
“Huệ phi nương nương nhất định phải bảo trọng thân thể. Mấy ngày trước, thái y cũng vừa chẩn ra là nô tì cũng có thai. Đến lúc đó, trong hậu cung đồng thời có thêm mấy đứa trẻ, hẳn là sẽ rất náo nhiệt.” Doanh phi cười duyên, làm như việc thật tình cờ, huyền diệu.
Đáy mắt Thất Nhàn lại trầm xuống, ả ta cũng mang thai? Đảo mắt nhìn lại Tam Huệ thấy trên mặt Tam Huệ lập tức cứng ngắc, trong miệng cũng nói: “Chúc mừng Doanh phi.”
Ngày hôm sau, trong hậu cung đồn đại rằng Doanh phi của Doanh Dương cung qua một đêm thành kẻ ngu dại, thị tỳ thiếp thân lại còn si ngốc hơn. Vệ binh tiến vào trong điều tra, cuối cùng tìm ra một chút vị thuốc hồng hoa cùng hình nhân chứa cổ độc bị dùi đâm qua.
Hậu cung vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé. Lúc này Doanh phi thất thế, người trong hậu cung nói là Doanh phi ác giả ác báo, hẳn là hại vô số nữ nhân trong hậu cung, tâm địa ác độc nên mới bị báo ứng thế này.
May mắn là đứa con trong bụng lại hoàn hảo, cũng không bị ảnh hưởng gì.
Hách Liên Vân Lam đến thăm một lần, lại bị Doanh phi trong trạng thái ngu dại cào vào tay. Trong cơn giận dữ, Hách Liên Vân Lam liền đem Doanh phi vốn là một trong bốn phi đày vào lãnh cung.
“Kỳ lạ thật, ngày hôm qua Doanh phi vẫn khỏe mạnh, sao hôm nay lại làm ra biến cố lớn thế này?” Tam Huệ ngừng bàn tay đang dệt áo cho con lại, có chút lo lắng.
Thất Nhàn không đáp lại, nguyên do trong chuyện này, nàng biết rõ hơn ai hết.
Chẳng qua là phản ứng của Hách Liên Vân Lam lại khiến nàng chân thành thở dài. Ai cũng nói đế vương vô tình, quả thật là vậy. Ngày hôm trước còn ân ái vợ chồng, Doanh phi kia còn mang máu thịt của người đàn ông kia, hôm nay phạm việc ngu dại, lập tức bị biếm vào lãnh cung, không quan tâm hỏi han. Không biết mình lưu lại đứa trẻ trong bụng Doanh phi kia là đúng hay là sai, khi nó sinh ra nhất định sẽ là một trường hợp bi kịch khác.
Thất Nhàn đưa mắt nhìn Tam Huệ hạnh phúc ngọt ngào dệt áo cho con ở đằng kia, trong nội tâm không rõ có nên lo lắng hay không. Tam tỷ của nàng cứ nhất định lao vào, nhưng tình yêu của đế vương dành cho Tam tỷ liệu kéo dài được bao lâu?