Kỳ thực lúc Bạch Ngọc Đường nói ra, Triển Chiêu đã mơ hồ đoán được chút gì đó.
Cậu không nói gì, bởi vì xen lẫn trong sự bất an là niềm hạnh phúc thầm kín.
Cậu biết rõ điều này có nghĩa là gì, loại ý vị này vào một năm trước khi bọn họ chia tay ở nhà ga đã xuất hiện. Triển Chiêu không muốn trốn tránh, nhưng cậu vẫn chưa biết, cậu có nguyện ý gánh vác, tiếp nhận một phần cảm tình ấy không.
Bọn họ cùng nhau sống chung dưới một mái nhà mấy chục năm, đằng sau xung đột còn ẩn giấu sự thấu hiểu từng chi tiết nhỏ trong sinh hoạt của người kia tới mức rõ như lòng bàn tay.
Từng có lúc cậu cho rằng Bạch Ngọc Đường ghét cậu, hình vẽ con chuột trên giấy khen vẫn còn khắc sâu trong đầu cậu. Thế nhưng tình huống cứ xoay chuyển nhanh như vậy, quyết tuyệt chẳng khác nào dừng cương trước bờ vực thẳm.
Ẩn nhẫn, cuồng nhiệt.
Sau khi cậu hiểu ra thì hốt hoảng.
Cậu đối với Bạch Ngọc Đường là như thế nào? Bạch Ngọc Đường đối với cậu lại là như thế nào?
Cuộc sống phải luôn hướng về phía trước, nhưng bọn họ đã đi đường vòng quá nhiều.
Loanh quanh luẩn quẩn, dựng lên bức tường ngăn cách trong sinh mệnh nhau, nhưng chính là không chịu rời xa nhau.
Bởi vì tôi đã sớm gặp được cậu, khi ấy, bươm bướm còn nằm trong kén, cô ưng còn chưa biết bay.
Rồi cũng vào lúc ấy, chúng ta trở thành trúc mã trúc mã, kết thành hoan hỉ oan gia.
Vì lẽ đó cậu vừa ngẩng đầu lên, thì có thể chạm vào đôi mắt sâu hun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-tai-tham-tham-xu/81843/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.