“Tiệm hương liệu kia là của cô nương, tại sao?”
Chử Văn Tiên dần thu lại nụ cười trên mặt, nhỏ giọng hỏi nàng tại sao.
Tại sao nàng không ngoan ngoãn ở trong cung chuẩn bị làm hoàng hậu mà lại muốn ra ngoài mở một tiệm hương liệu, tại sao hắn có thể phá lệ cho phép nàng làm như vậy... Tại sao sau khi biết mình bị lừa dối, nàng vẫn nguyện ý yêu người kia không chút do dự.
Nghe vậy, Dư Yểu không hiểu gì cả, tiệm là của nàng thì còn tại sao nữa? Nàng mua lại từ chủ tiệm trước, hơn nữa nàng có tiền lại còn biết chế hương.
“Ta đã quyết định mở một tiệm hương liệu từ trước khi rời Tô Châu đến kinh thành, cứ luôn tiêu bạc mà không có thu nhập thì trong lòng sẽ rất lo lắng. Nhưng mà, Chử tam lang xuất thân từ gia tộc lớn chắc hẳn sẽ không có nỗi lo này nhỉ.” Giọng điệu của Dư Yểu rất thành thật, trước khi cha mẹ qua đời, Dư gia đã kinh doanh buôn bán hương liệu, nàng không có bản lĩnh ra khơi, lại muốn tự lập nên chỉ có thể dựa vào việc chế hương.
Chử Văn Tiên á khẩu, hắn muốn hỏi không phải là điều này, nhưng nghĩ đến thân thế của nàng, hắn không tiếp tục truy hỏi nữa.
Mà Dư Yểu lại giống như trong nháy mắt hiểu được ý của hắn, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác và căng thẳng, cố ý làm ra vẻ hung dữ.
“Việc ta mở tiệm hương liệu đã nói trước với lang quân rồi, trên đời này cũng không có quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/3713047/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.