Tháng Tám Trung thu sắp đến, thời tiết mát mẻ hơn một chút, lúc Lâm thái y đến Dư phủ ở lại, ông mang theo hai cây hoa quế cho cháu ngoại gái.
Hoa quế thơm ngát, Dư Yểu rất thích, mỗi ngày đều phải đến gần ngửi vài lần.
Vừa thưởng thức hoa quế, nàng vừa cảm thán trong lòng, đây đã là một ngày nữa nàng và lang quân xa cách.
Dư Yểu nghĩ, cũng không biết chứng đau đầu của lang quân đã thuyên giảm chưa.
Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu ở trong hậu viện mà nàng đã sớm sắp xếp ổn thỏa, cho dù nàng lo lắng cũng không dám biểu lộ ra ngoài mặt, chỉ dám lúc ngoại tổ phụ từ Thái y viện tan việc trở về, giả vờ như vô tình hỏi một câu xem Thái y viện có bận không, ngoại tổ phụ có còn đi bắt mạch cho thiên tử nữa không.
“Bệ hạ hình như sắp tuyển hậu rồi, trong cung hai ngày này bận rộn, Thái y viện ngược lại nhàn hạ hơn. Hơn nữa, bệ hạ đã nhiều ngày không còn bị đau đầu nữa, mọi thứ đều tốt.” Lâm thái y cười ha ha nói xong tình hình trong cung, sau đó nhìn Lâm lão phu nhân một cái, thản nhiên nói ra sự khác thường của Dư Yểu.
“Yểu Yểu chắc là có chuyện muốn nói với ngoại tổ phụ đúng không? Mấy ngày nay cpn nhất định có tâm sự.”
Lâm thái y và Lâm lão phu nhân đều đã sống mấy chục năm rồi, có chuyện gì mà chưa từng gặp qua, con gái của bọn họ, mẫu thân của Dư Yểu cũng từng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/3711491/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.