Thuận thấy An cứ nhìn ra biển mà không nói gì Cậu bèn hỏi :
" Này.! Cậu nhìn gì thế.? mà khi nãy cậu nói cậu từng biến thành thủy quái à .? Còn gì mà.... Giết vợ con nữa.... Nhưng sao cậu biến lại thành người được vậy.? "
An quay lại nhìn Thuận :
" Cậu tò mò sao.? "
Thuận gật đầu như bổ củi, An chỉ cười rồi lắc đầu... Ông Đình thấy An không muốn kể nên quay sang cốc đầu Thuận :
" Cái thằng này.! Hết chuyện hỏi rồi sao.? "
" A... Sao Bác đánh cháu.? Cháu có làm cái gì đâu.? Cháu chỉ tò mò thôi mà ." - Thuận ôm đầu chề môi nhìn ông Đình.
An nhìn hai người trước mặt như ông cháu mà lòng lại cảm thấy nhói lên, bàn tay này của An đã dính quá nhiều máu rồi... An nhìn biển rồi lại lên tiếng :
" Mẹ của cậu Thuận đây... Sau bảy ngày nữa sẽ biến thành thủy quái.! "
Câu nói ấy làm Thuận như người mất hồn mà ngồi thẩn thờ, Ông Đình run run hỏi lại:
" Lời cậu vừa nói là thật sao.? Không có cách nào... Ngăn chặn việc này ư.? "
An tiếp :
" Không.! Và nếu muốn bà ấy về lại hình người thì.... bà ta phải giết Thuận... và còn phải ăn trái tim của cậu ấy nữa... "
Thuận nghe đến đây miệng liền thốt lên mấy câu vô nghĩa :
" Trăm năm vừa tròn.... Trốn cho kỹ vào, kẻo bị ta nhìn thấy... "
An quay phắt lại nhìn Thuận đang ngồi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-ngu-tra-thu/3316528/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.