Khác xa với cảnh tình chàng ý thiếp hài hòa nồng đượm của cặp đôi Phương Kiều - Tiến Phát.
Ở bên kia, Huỳnh Nguyên phải chịu cảnh cơm không lành, canh không ngọt. Vì cuộc hôn nhân sau không được mấy mặn nồng.
“Riết rồi anh có còn xem tôi là vợ không? Có còn coi đây là nhà anh không?” Huỳnh Nguyên vừa trở về nhà sau một ngày một đêm ở bệnh viện vì có ca cấp cứu bệnh nhân nặng. Thân xác rệu rã chưa hớp được ngụm nước nào. Nghe vợ tru tréo, anh ta đứng lặng ở cầu thang.
"Nhà biến thành quán trọ. Mà không, còn thua cả quán trọ, cả tháng mới thấy anh lếch xác về nhà lần. Mỗi lần ở chưa được ba mươi phút.
Tôi là vợ anh đấy thưa ông trưởng khoa!" Cô ta lại gần dí muỗng múc canh vào mặt chồng: "Chồng còn sống sờ sờ ra đó mà tôi phải chịu cảnh góa bụa, mốc meo.
Anh nói đi! Sao nỡ đối xử với tôi ác như vậy?" Cô ta quăng cái muỗng nắm luôn cổ áo chồng giật giật.
Huỳnh Nguyên đang đau đầu. Nghe tiếng la the thé, anh ta đã cáu. Giờ thêm bị giật lắc lư liên tục khiến anh ta nổi nóng. Anh ta bóp mạnh hai cổ tay vợ, đôi mắt lạnh lẽo không nhiệt độ: "Đối xử với cô ác à?
Cô có tham lam và vô ơn bội nghĩa không đây?
Dùng đứa nhỏ trói buộc cuộc đời tôi. Muốn tôi cưới cô. Muốn tôi mua cho cô chiếc nhẫn cưới có giá hơn nửa tỷ, tôi chẳng phải đã làm hết rồi đó sao?" Huỳnh Nguyên nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-kim-cuong-khong-hoan-hao/3393336/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.