Tiến Phát bước ra.
Phương Kiều nhìn sững vào anh.
“Sao vậy? Đừng nói em si anh hóa đá đó nha?” Anh đến trước mặt cô huơ huơ tay qua lại.
Phương Kiều chộp bàn tay càn quấy chắn tầm mắt. Cô săm soi anh từ trên xuống dưới. Chiếc mũ mềm cảnh sát, bộ trang phục đầy đủ các món từ áo đến dây lưng, quần, đôi giày và bít tất. Tất cả sặc mùi chiến đấu.
“Anh…?” Cô chỉ gọi được mỗi một từ đó. Rồi nhào vào lòng anh, quấn tay ôm chặt eo anh. Vùi mặt mình vào ngực anh tham lam hít một mùi hương. Trong lòng cô tự nhiên thấy lo sợ. Sợ trên mỗi bước chân mình đi sẽ thiếu vắng mùi nắng gió quê hương. Đời cô tuy đã trải một lần yêu rồi cưới. Giữa cô và chồng có vô số lần tiễn đưa vì công việc của đối phương. Nhưng thú thật chưa bao giờ cô có cảm giác sợ chia li như lúc này: "Anh chẳng phải hứa làm vệ sĩ cho em sao?
Chưa gì đã bỏ đi đâu thế?" Phương Kiều nghèn nghẹn.
Tiến Phát ôm con cá mềm không xương. Vùi mặt mình vào làn tóc xoăn: "Anh chỉ tham gia khóa tập huấn ngắn hạn thôi!
Hôm nay chỉ đến để trình diện."
Phương Kiều không tin lắm, cô ngẩng mặt nhìn chăm chú vào mắt anh: “Có thật không?”
“Thật! Chiều anh ghé đón em!”
“Không xạo em chứ?”
Anh cười, vuốt mái tóc dài mềm mại, hỏi ngược: "Không nỡ xa anh, hửm?
Anh không tin! Em chẳng phải xách vali bỏ anh đi sao? Bỏ khi thằng nhỏ còn ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-kim-cuong-khong-hoan-hao/3393335/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.