Lúc trước tôi dùng Linh Ngọc khống chế bà đỡ chính là để bà ta chạy đến tòà bạch cốt gây chuyện.
Bây giờ vừa hay đúng lúc, tòa bạch cốt sụp rồi, tất cả người dân trong thôn cũng tụ tập đông đủ, sợ hãi kêu khóc như thể đang đưa tang người thân. Theo như tôi đoán tòa bạch cốt này đóng một vai trò vô cùng quan trọng, có lẽ đã trở thành tín ngưỡng của thôn Thạch Môn.
Hải Đường nói thêm vài câu rồi cũng lập tức hòa vào đám đông, quỳ gối bái lạy tòa tháp.
"'Xin nhudng dudng!"
Thẩm Thanh Dao, Tào Quân Vũ dẫn theo những người khác đi thẳng vào đám đông. Thiệu Tử Long và tôi cũng chầm chậm theo sau. Một luồng khí lạnh thấu xương đang không ngừng tràn ra từ tòa tháp đồ nát khiến tôi cảm thấy ớn lạnh toàn thần.
"Âm khí cũng quá nặng nề đi!" Tất cả mọi người cùng hít vào một hơi khí lạnh to nhỏ kêu lên.
Thẩm Thanh Dao không đợi người trong thôn lên tiếng đã quyết định: "Xuống dưới xem xem!"
"Đúng vậy, chúng ta xuống xem có gì cổ quái!" Tào Quân Vũ lập tức đồng ý, xoay người tụ tập cả nhóm.
"Không được...không được xông vào!" Trưởng thôn từ trong đám người lao ra, lớn tiếng ngăn cản: "Tháp cầu phúc là nơi an nghỉ của các đời tổ tiên thôn chúng ta. Không được cho phép tự ý xông vào là đại bất kính sẽ bị trời phạt!"
"Tòa tháp lớn như vậy bỗng dưng đổ sụp, âm khí nặng nề, nhất định bên trong có cổ quái, chúng ta nhất định phải vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-de-nhat-cam-ky/3731124/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.