Thiệu Tử Long và tôi đồng thời buông sợi dây gai đáp xuống đất.
Thẩm Thanh Dao và những người khác đã đợi bên dưới khá lâu đang cẩn thận quan sát xung quanh. Có lẽ do không khí quá lạnh nên hơi thở phun ra đều biến thành những đoàn khói trắng.
“Mọi người đã xuống đủ chưa?” Thẩm Thanh Dao hỏi.
"Đủ rồi, hai chúng tôi là tốp cuối cùng!" Thiệu Tử Long đáp.
Tôi cũng tỉ mỉ quan sát xung quanh, nhìn từ bên trên miệng cái giếng chỉ khoảng hai mét vuông nhưng không gian dưới đáy lại rộng lớn vô cùng.
"Đây là nơi an nghỉ của liệt đời tổ tiên chúng tôi, các người đừng tùy tiện đi lung tung!" Người mũi ưng cảnh cáo.
Sau đó anh ta nâng chiếc đèn dầu ngang đầu đi trước dẫn đường, bốn người khiêng quan còn lại cũng lần lượt nâng cao chuôi đèn trong tay nhanh chóng bám sát với một bộ pháp kỳ lạ.
Thẩm Thanh Dao đánh mắt ra hiệu với chúng tôi, mọi người đều nâng cao cảnh giác lần lượt bước theo năm người dò dẫm tiến phía trước.
Đi chưa được bao lâu thì một cảnh tượng chấn động xuất hiện. Vô số quan tài xếp chồng lên nhau trong sương mù, giống như một ngọn núi khổng lồ!
Những người có mặt ở đây không ai là kẻ chưa trải sự đời, nhưng tất cả đều choáng váng trước cảnh tượng đang hiện ra.
Mặc dù Thạch Môn chỉ là một ngôi làng nhỏ trên núi nhưng theo thời gian, số lượng quan tài tích lũy bên dưới thật khiến người ta kinh ngạc!
“Đây là quan sơn trong giếng của làng chúng tôi... Người đàn ông mũi ửng
chậm rãi quay người lại. Nhưng lời vừa dứt, trong tay hắn đột nhiên lóe lên một luồng sáng lạnh, một lưỡi dao sắc nhọn nhanh như chớp chém về phía cuống họng Lão Mạnh, người đứng gần hắn nhất!
Lưỡi dao lao tới quá mạnh mẽ và đột ngột làm Lão Mạnh không kịp phản ứng! Trong chớp mắt đó, một lòng bàn tay trắng như tuyết đặt lên vai Lão Mạnh, kéo hắn lùi lại một bước.
Lưỡi dao chém trượt!
Gần như cùng lúc, không khí xung quanh đột nhiên trở nên ngưng trệ, từng luồng ánh sáng xanh nhạt lập lòe tỏa ra khắp bốn phía.
Tôi ngước mắt nhìn thấy vô số hạt châu cỡ ngón tay đính dày đặc trên tường, lúc sáng lúc tối giống như một dải tinh tú. Chính những hạt châu này chậm dãi thắp lên ánh sáng xanh nhạt, qua vài chớp mắt đã thắp sáng cả sơn quan
Dưới sự phản chiếu của ánh sáng xanh, vô số hoa văn kỳ lạ dần dần xuất hiện trên tường, từng điểm kết nối lại với nhau tạo thanh một bức bích họa khổng lồ kỳ dị.
"Vân Lôi? Thảo Quỷ?"
Khi những hoa văn kỳ lạ trên tường hiện rõ, trong lòng tôi không tự chủ run rẩy.
Đây là hoa văn Vân Lôi và Thảo Quỷ mà tôi học từ ông nội khi còn nhỏ cũng là hai họa tiết cấm kỵ cực kỳ hiếm thấy!
Bên trong quan sơn này, lấy Vân Lôi Thảo Quỷ làm chủ bố trí một cấm chế quy mô cực lớn!
"Âm chuyển vô cực, hỏa thiêu thể trọng!"
Mũi ưng chém trượt, lập tức rút lui, ném đèn dầu xuống đất, nhanh như chớp dùng dao rạch vào trán, một vết nứt đỏ au màu máu ở giữa lông mày hiện ra nhúc nhích như thể có con mắt thứ ba động đậy! Bốn người còn lại cũng đồng loạt hạ thủ!
Liền đó, năm người xé áo, để lộ phần thân trên phủ đầy những hình thù bùa chú quái dị vặn vẹo, màu sắc đỏ như máu.
Cả năm cùng phát ra một tiếng hét quái đản, hai mắt trợn lên, nhãn cầu đột nhiên biến mất, lộ ra một đôi tròng trắng hung hãn, vết rạch trên trán bị kéo căng ra, giống như một con mắt quỷ rùng rợn!
Bọn họ gầm lên rồi lao về phía chúng tôi!
Tôi chỉ kịp chớp mắt nhìn thoáng qua rồi lập tức chăm chú nhìn những đồ án khắc trên tường.
"Âm Dương Cấm Pháp... Một cảm giác ớn lạnh trỗi dậy trong lòng, tôi vội vàng hét lớn: "Những người khác đứng yên, Lão Thiệu, Tiểu Dao, chống cự!"
Tình thế bức bách, không có thời gian để giải thích chi tiết nên tôi chỉ có thể hét lên ra lệnh. Nhưng càng cấp bách, mọi người đều nhất nhất phản ứng theo tiềm thức, cho dù nghe thấy cũng không kịp dừng tay.
"Phụp!"
Hai trong số những ngươi thi triển thuật pháp phun ra từng ngụm máu lớn rồi ngã xuống đất.
Những người chậm hơn một chút, hoặc chỉ dùng sức lực né tránh thì tốt hơn, nhưng mặt mũi họ đều tái mét và khóe miệng rỉ máu.
"Muốn chết sớm thì cứ chạy đi!" Thiệu Tử Long hét lớn, "Tiểu Dao, liên thủ, tận lực giữ sức!" Thiệu Tử Long nghiêng người tránh né, chặn trước một kẻ khiêng quan, đấm mạnh vào ngực hắn ta, một quyền này phát huy tác dụng đẩy lùi tên khiêng quan vài bước.
Quả nhiên Thiệu Tử Long đã hoàn toàn hiểu ý tôi hơn nữa còn phản ứng rất nhanh nhạy.
Trong ngọn quan sơn này, hai loại cấm văn Vân Lôi, Thảo Quỷ được sử dụng để dẫn động âm triều đồng thời bố trí âm dương cấm pháp!
Đứng trong khu vực trận pháp này, bất kỳ sinh vật sống nào mang theo dương khí dồi dào xâm nhập sẽ bị đàn áp trầm trọng. Không chỉ vậy, một khi sử dụng bùa chú hoặc di chuyển hoặc dùng sức lực mạnh khiến hơi thở lưu chuyển nhanh chóng thì cấm pháp sẽ lập tức được kích hoạt dẫn dắt từng đợt triều âm khổng lồ tràn vào cơ thể gây nên thương tích trầm trọng hoặc thậm chí tử vong ngay tại chỗ!
Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có Thiệu Tử Long và Thẩm Thanh Dao miễn cưỡng chịu được phản lực, nhưng một khi dùng sức quá độ thì phản phệ sẽ càng nghiêm trọng, vì vậy họ cần tận lượng giữ sức tạm thời bảo đảm những người khác là được.
Thẩm Thanh Dao mặc dù phản ứng chậm hơn một chút nhưng cũng nhanh chóng lĩnh hội rồi lập tức phối hợp với Thiệu Tử Long ngăn chặn năm người khiêng quan!
Đôi mắt của cả năm người lúc này hoàn toàn trắng dã, từng sợi tơ kẽ tóc tràn đầy âm khí, rõ ràng họ đã chuẩn bị sẵn đồng thời sử dụng bí pháp để trở tạm thời biến thành cương thi nên không bị ảnh hưởng bởi âm dương cấm pháp.
"Hai......"
Tôi gập ngón tay trái bắt đầu đếm số, tập trung toàn bộ tinh thần sử dụng thiên nhãn tính toán kết cấu trận pháp trên tường.
Điều đáng sợ của Âm Dương Cấm Pháp này hoàn toàn không phải là bắt buộc đứng im bất động sẽ được an toàn mà là trong khoảnh khắc cấm chế kích phát, triều âm đã tràn vào cơ thể, nếu không di chuyển tạm thời có thể trì hoãn khởi phát, nhưng chỉ cần qua chín hơi thở cơ thể sẽ lập tức nổ tung!
Chín hơi thở, chính là chín hơi thở!
Nếu cấm chế này không thể bị phá vỡ trong vòng chín hơi thở, ngoại trừ tôi, Thiệu Tử Long và Thẩm Thanh Dao, những người còn lại sẽ chết.
"Ba......"
Đột nhiên, năm người khiêng quan cùng phát ra một tiếng hét kỳ lạ rồi đồng loạt lao về phía tôi. Nhưng tôi hoàn toàn không có thời gian phân tâm, hai mắt hoàn toàn dán chặt vào bức tường.
Hai bóng người lóe nhanh, đánh bật cả năm lùi lại. Thẩm Thanh Dao nhịn không được phun ra một bụm máu, tia máu ấm nóng bắn lên mặt tôi.
Thiệu Tử Long đẩy Thẩm Thanh Dao ra xa, hét lớn: "Đừng dùng sức!"
Vừa bị đầy lùi, lập tức năm người khiêng quan lại lao tới, Thiệu Tử Long liên tiếp dùng dao chém ngã hai người, đến lúc này anh ta cũng tái mặt rên rỉ.
“Bốn......”
Tôi không có thời gian phân tâm, nhìn xong một bức tường liên quay người nhìn vào bức tường khác, cố gắng hết sức để tính toán.
"Bùm!"
Đột nhiên một nắp quan tài bay lên trời, theo sau là một bóng đen hung hãn từ trong quan tài nhảy ra.
Tôi hơi mất tập trung liếc nhìn thấy thứ đó. Cả người nó lông tóc lượt thượt đen đúa.
Liền sau đó, nhiều chiếc nắp quan tài nữa cũng bật tung, những bóng đen lần lượt nhảy ra, lao về phía chúng tôi.
Thiệu Tử Long chửi thề, hắn cùng Thẩm Thanh Dao lập tức tách ra đối phó.
Ba người khiêng quan, cộng với hơn chục hầu nhân, quá nhiều để hai người có thể ứng đối.
Ngụy Đông Đình và đám người khác không khỏi kinh hiểm liền làm ra phản ứng công kích nhưng lập tức bị chấn cho hộc máu.
"Năm....."
Thời gian không còn nhiều nên tôi chỉ có thể miễn cưỡng xoay sang bức tường thứ ba.
Đúng lúc này, ba người khiêng quan cùng với bốn hầu nhân tìm được kẽ hở đổi hướng lao về phía tôi.
“Sáu......”
Trong khi tinh thần đang tập trung cao độ, tôi vẫn kịp làm ra một động tác nhỏ.
Một bóng đen nhanh như chớp lao tới, mạnh mẽ đánh bật một hầu nhân đang nhảy nhót phía trước.
Người đến mặc đồ đen, toàn thân phủ đầy hàn khí lạnh lùng ma quái. Chính là bà đồng bị linh ngọc dẫn phát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]