Cả hai nằm ôm nhau ngủ đến chiều tối mới có dấu hiệu thức giấc , Diệc Thần dậy trước anh ngắm nhìn người con gái đang nằm ngủ say trong lòng mình không chút son phấn nhưng vẫn xinh đẹp . Anh nhẹ nhàng thơm vào má cô thử đánh thức Ngọc Uyển nhưng kết quả là không si nhê cô vẫn cứ ngủ ngon lành trong vòng tay anh, hết cách Diệc Thần đành dậy trước đi tắm lại nhìn đồng hồ giờ này cũng đã muộn không thể đi mua đồ nấu ăn được vậy thì hôm nay anh quyết định cùng cô không nấu ăn mà đi ra ngoài ăn .
Diệc Thần tắm xong quần áo gọn gàng thì mới lại giường gọi Ngọc Uyến, nhìn cô gái vần cứ nằm ngủ ngon lành một tư thế từ tối qua đến giờ không khỏi khiến anh bật cười .
- Ngọc Uyển dậy thôi , muộn rồi .
Diệc Thần ngồi xuống giường nhẹ nhàng vuốt tóc Ngọc Uyển rồi đánh thức cô nhưng hình như vì quá mệt nên
Ngọc Uyển chỉ trả lời bằng giọng mũi .
- Um .......
Nhìn bảo bối nhỏ vẫn mải mê ngủ khiến Diệc Thần càng cảm thấy đáng yêu nhưng vấn đề sức khỏe vẫn đặt lên hàng đầu, từ tối qua đến giờ Ngọc Uyến đã không ăn gì rồi. Anh vẫn kiên nhẫn từ từ đánh thức Ngọc Uyển dậy .
Dậy thôi em trời tối muộn rồi .Um ... cho em ngủ chút nữa thôi .....Chút nữa của em có khi đến ngày mai đấy . Từ hôm qua đến giờ đã không ăn gì rồi , dậy tắm cho tỉnh nhé ?Nhận thấy Ngọc Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-vun-vo/3651723/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.