Không chậm trễ Diệc Thần nhanh chóng chiếm thế thượng phong, anh đè lên người Ngọc Uyển nhìn thẳng vào mắt cô 
Em không hối hận chứ?Chut*Ngọc Uyển không trả lời anh mà chỉ dướn lên hôn vào môi anh và nói . 
- Anh biết câu trả lời rồi chứ ? 
Diệc Thần mỉm cười cúi xuống dụi dụi vào cổ cô thể hiện sự yêu thương đối với người con gái ấy, thật sự đã vô số lần anh và tiểu Diệc Thần tự an ủi lấy nhau cũng không thể ngờ hôm nay anh có thể được phép làm chuyện này với người anh yêu . 
Cúi người xuống lần nữa là nụ hôn sâu của cả hai lần này Diệc Thần mạnh bạo hơn mọi lần hôn, lưỡi anh luồn mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng Ngọc Uyển, tiếng chóp chép vang xa khắp căn phòng nhiệt độ cũng vì thế mà tăng lên . 
- Uhm...... 
Ngọc Uyến lần đầu thấy được bộ mặt này của anh khiến cô hơi sợ nhưng người cô yêu ở ngay trước mặt mà mọi sợ hãi đều tan biết . Diệc Thần từng chút một lột hết quần áo bên ngoài trên người Ngọc Uyển ra và ném nó xuống đất. Giờ đây trực diện với Diệc Thần thì Ngọc Uyển chỉ còn bộ đồ trong che đi những vùng nhạy cảm 
Diệc Thần cúi xuống cặp bánh bao trắng nõn bên dưới tay nhẹ nhàng luồn ra đằng sau ci chiếc áo ấy ra và rồi mọi thứ không có gì che đậy hiện ra trước mặt anh . Hạt đậu nhỏ hồng hào thu hút sự chú ý của Diệc Thần, ngay lập tức anh cúi xuống ngậm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-vun-vo/3651722/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.